Đi hết con đường mòn, nhóm của Trần Phàm đã bước vào quảng trường trên đỉnh núi, trước mặt bọn họ lúc này chính là một tòa đại điện to lớn vô cùng, gồm có ba tầng, tầng nào cũng khang trang rộng rãi, trước cửa treo một tấm hoành phi bóng bẩy nổi bật, bên trên ghi rõ ràng ba chữ “Chấp Sự Điện”.
"Phù, mệt chết ta!".
Đỗ Mậu bởi thân hình ục ịch của mình, phải leo núi thời gian lâu như vậy chẳng khác nào là tra tấn hắn cả, lúc này mới nhăn nhăn nhó nhó thở hồng hộc, ra chiều mệt mỏi lắm.
"Haiz! Ta thật rất tò mò, rốt cục ngươi làm thế nào thông qua đại chiêu sinh vào được đây vậy?".
Hạ Hoài An lắc đầu hỏi.
"Hứ! Là phụ thân đệ lắm tiền được không, người có đủ tài phú để mua cho ta thêm một danh ngạch đó".
Đỗ Mậu hếch mặt nói, như thể rất tự hào vậy.
"Ha ha ha...đã đi cửa sau mà còn khoa trương như ngươi, ta mới là thấy lần đầu đấy".
"Thì sao? Không có nhiều tiền như ta huynh ghen tị à?".
"Buồn cười! Ta đây dựa vào chính thực lực của mình mà tới được chỗ này, ai như tên béo nhà ngươi".
Hạ Hoài An thần sắc khinh bỉ.
"Thực lực? Đệ cho huynh biết, tài phú cũng là một loại thực lực đấy, có tin ta dùng tài phú trên người đè chết huynh không?".
"Ngươi hộ ta cái".
"Ai sợ ai".
"Thôi đủ rồi, hai người các ngươi đến Chấp Sự Điện gây gổ, có tin lát nữa bị chấp pháp đội gô cổ lại hay không?".
Dương Khôi giơ tay nghiêm mặt nói.
"Hừ!".(2)
Đỗ Mậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tru-huyen-ky/1851098/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.