Chương trước
Chương sau
"Vậy không biết vừa rồi chiêu mà Phàm huynh dùng để đối phó với ta tên là gì?".
Lâm Phong cũng tò mò hỏi.
"Ha ha, không phải chiêu thức gì đâu, ta chỉ là dùng ý lực của mình đánh lừa Phong huynh một chút thôi. Cái này gọi là dĩ trọng phá khoái (lấy nặng phá nhanh),thực tế cũng không phải là "trọng" thực sự, mà tạo cho còn người ta ảo giác giống như đang bị đè nặng".
Trần Phàm cười giải thích.
"Dĩ trọng phá khoái? Thì ra là như vậy, thảo nào ta cứ cảm giác có cái gì không đúng, hóa ra là ý lực của ngươi đã mạnh đến mức này, có thể đánh lừa cảm giác của ta, ý lực như thế ít nhất cũng đã sánh ngang với cao thủ chân khí cảnh rồi".
Lâm Phong gật gù rồi sau đó lại nói, đây cũng là lần đầu tiên hắn nói nhiều với một người mới gặp như vậy:
"Hôm nay ta thua Phàm huynh, hy vọng ngày sau còn có dịp gặp lại, ta sẽ lấy ngươi làm mục tiêu phấn đấu, đến lúc đó nhất định phải phân cao thấp một trận, ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi nữa".
Lâm Phong lời lẽ rất thẳng thắn, như thanh lợi kiếm thẳng tắp mà cương nghị, nghĩ sao nói vậy, mà nói là sẽ làm. Trần Phàm nghe thế cũng chỉ mỉm cười, đáp:
"Có chí khí là tốt, nhưng là một kiếm khách hay võ giả cũng vậy, phải có con đường riêng cho mình, ngươi sao có thể để vì người khác mà định hướng còn đường của ngươi chứ?".
Lâm Phong nghe vậy cau mày ngẫm nghĩ một lát, rồi đột nhiên như sực tỉnh, chắp tay cúi người nói:
"Phàm huynh nói không sai, xin đa tạ".
Sau đó Lâm Phong xoay người bước xuống lồi đài, bản thân Trần Phàm cũng vô cùng tán thưởng người như hắn. Thất bại không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là thất vọng. Lâm Phong từ nhỏ đã cầm kiếm trong tay, lại bị đánh bại bởi một kẻ vô danh như Trần Phàm, nếu là người khác nhất định sẽ sinh ra chán nản tuyệt vọng, nhưng Lâm Phong lại không hề, đủ thấy người này rất có tương lai sẽ trở thành cường giả, giờ lại được Trần Phàm nhắc nhở như vậy, xem ra hắn đã ngộ ra được con đường chính xác để đi rồi.
Toàn trường thêm một lần nữa lặng ngắt như tờ, nhưng vốn dĩ đã bị những biểu hiện khủng bố trước đó của Trần Phàm làm cho chai sạn nên không còn những bộ dạng mắt chữ o mồm chữ a nữa. Mạc trưởng lão lúc này mới từ từ đứng dậy, tiếng nói trầm đục mà uy nghiêm lại vang lên khắp đại quảng trường:
"Không còn ai nữa phải không? Vậy ta nhân danh chủ khảo chính thức tuyên bố Trần Phàm là người đứng đầu đại chiêu sinh lần này. Những người khác giờ có thể lên tranh đoạt thứ hạng phía sau".
Lâm Ngọc Thụ và vợ sắc mặt như bánh đa nhúng nước, người của Lâm gia ai nấy đều tâm trạng não nề, vậy là Lâm Phong của họ đã hết hy vọng, nhưng cũng có người nghĩ ít nhất còn hơn rơi vào tay Trần Nhất Long hoặc Phương Thiên Phú kia, nếu không chẳng biết chúng còn hống hách tới mức nào. Duy chỉ có mỗi Lâm Phi Yến là không buồn không vui, bởi đối với nàng ai thắng trận ai thua không quan trọng, mà quan trọng là không ai bị làm sao, như vậy mới là tốt nhất.
Lâm Phong thản nhiên bước về phía gia tộc mình, sắc mặt lại trở nên lạnh lùng như xưa, hắn hỏi một câu với phụ thân:
"Hài nhi có khiến người thất vọng không?".
Lâm Ngọc Thụ thở dài lắc đầu:
"Không, ta và mẫu thân của con rất tự hào, chỉ là tự dưng ở đâu nhảy ra tiểu tử quái thai đó, haiz...có lẽ là ý trời!".
"Gia gia đã từng nói với con, biết nắm được thì phải biết buông ra, hôm nay tuy thất bại nhưng con đã học được không ít, xem ra ngày lĩnh ngộ trọn vẹn đệ thập tứ kiếm cũng không còn xa nữa rồi".
Những trận so tài sau đó đối với người xem đã không còn bao nhiêu hấp dẫn nữa, Trần Nhất Long và Phương Thiên Phú bị đánh cho thê thảm, mà kẻ gây ra náo loạn cho cuộc tỷ võ cũng đã không còn đối thủ nào nữa rồi, giờ chỉ còn lại Lâm Phong và Mạnh Tinh Đấu là đủ tư cách tranh đoạt vị trí thứ hai mà thôi.
Trần Thu Nguyệt nước mắt chảy ròng ròng, nhưng là nước mắt của sự vui sướng, bản thân nàng nếu giành được hạng nhất chưa chắc đã hạnh phúc đến mức này. Người của Trần gia có lẽ chỉ còn lại mình Trần Thu Nguyệt còn ở lại quan sát những trận đấu, phụ thân trước khi đi cũng không quên giải huyệt đạo cho nàng, nhìn Trần Phàm giành được hạng nhất mà nàng cảm thấy như đây là một giấc mơ.
Trần Phàm vẫn còn ở lại trên lôi đài, điều này khiến cho lão trọng tài không khỏi nghi hoặc. Ngươi đã chiến thắng toàn bộ rồi còn đứng trên chỗ này để làm gì? Lão đang định hỏi thì Trần Phàm đã lên tiếng:

"Thưa mấy vị chủ khảo, vãn bối có điều muốn nói".
"Nói đi".
Nhìn cái bộ dạng của Trần Phàm, Mạc trưởng lão thầm nghĩ tiểu tử này không biết lại sắp giở trò quỷ gì nữa đây.
"Thực ra ngay từ đầu vãn bối đã nói rồi, ta chỉ là lấy danh nghĩa của tỷ tỷ ta thay nàng thi đấu, cho nên bây giờ người giành được hạng nhất thực ra là Trần Thu Nguyệt mới đúng, mong chủ khảo tuyên bố lại".
"Cái gì?".
Mạc trưởng lão cau mày, sau đó đã bắt đầu trở nên tức giận, nói:
"To gan, ngươi cho rằng tỷ võ lần này là cái chợ sao, muốn làm gì thì làm, chức quán quân mà ngươi muốn nhận thì nhận muốn cho ai thì cho? Lão phu thấy ngươi là một nhân tài nên mới nhân nhượng vài lần, nhưng cái gì cũng nên có chừng mực thôi".
Vị chủ khảo tức giận như thế cũng phải, Trần Phàm từ đầu nhảy lên sàn đấu vốn đã không theo quy củ, rồi sau đó cũng lại thi đấu chẳng hề theo quỷ củ chút nào, cứ như thể hắn mới là chủ khảo ở đây vậy, giờ lại nói giành được quán quân là một người khác, quả thực là đã làm loạn quá mức rồi, đây chính là hành vi khinh thị Vạn Linh Tông, thân là trưởng lão ngoại môn, cũng là chủ khảo cuộc tỷ võ lần này, Mạc chủ khảo sao có thể để cho tiểu tử này muốn nhào nặn đại chiêu sinh thành kiểu gì cũng được.
"Chủ khảo hiểu lầm ý ta rồi, vãn bối làm sao muốn làm sao thì làm được, với lại ta nhớ không sai thì trong quy tắc đâu có nghiêm cấm việc nhường danh ngạch cho người khác chứ?".
Trần Phàm bình tĩnh giải thích.
"Hừ! Vậy là ngươi đang khinh thường việc trở thành đệ tử của Vạn Linh Tông sao?".
Mạc trưởng lão nghiêm mặt nói.
"Trở thành đệ tử đại tông môn là ước mơ của bao nhiêu thanh niên tài tuấn, vãn bối cũng không ngoại lệ, nhưng con người của ta lại thích được tự do, Vạn Linh Tông chỉ không cho phép kẻ chưa đủ thực lực bước qua cửa, chứ đâu ép buộc người ta phải trở thành đệ tử tông môn, trưởng lão thấy ta nói có đúng không?".
"Tiểu tử ngươi đã giành được hạng nhất, dựa theo quy tắc tông ta là đủ tư cách để gia nhập rồi, ngươi làm vậy chẳng phải không theo quy củ hay sao?".
"Đá không có duyên vãn bối chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận, Mạc chủ khảo hãy để nhị tỷ của ta gia nhập Vạn Linh Tông đi".
Trần Phàm thở dài não nuột, bộ dạng như kiểu không được trở thành đệ tử của cái tông môn này thì tiếc nuối lắm ấy, nhưng thực ra chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi, đỡ cho mấy vị chủ khảo kia nghĩ mình đang kinh thường môn phái rồi nổi khùng lên thì chết.
"Trần Phàm, đệ đang nói linh tinh cái gì vậy?".
Trần Thu Nguyệt hốt hoảng chạy lên võ đài, nàng vội kéo tay sự đệ:
"Đệ điên rồi sao? Trở thành đệ tử của Vạn Linh Tông cơ hội tốt như vậy lại còn nhường cho ta? Một kẻ vô dụng yếu đuối như tỷ không đáng cho đệ làm vậy đâu".
"Tỷ tỷ ngốc, không phải tỷ vẫn luôn mong muốn trở thành đệ tử của Vạn Linh Tông sao?".
"Ta tất nhiên là muốn, nhưng không phải là bằng cách này, huống hồ danh ngạch này là do đệ dùng thực lực của mình lấy được, ta có làm được cái gì đâu".
"Không nói nữa, ý đệ đã quyết, nhị tỷ đừng có nhiều lời, nếu không ta sẽ cho tỷ nếu mùi điểm huyệt lần nữa".
Trần Phàm nói một cách dứt khoát, dường như không hề có ý cho sẽ Trần Thu Nguyệt từ chối.
"Không được!".
Trần Thu Nguyệt cũng tỏ thái độ không nhượng bộ, nàng quay sang nói với chủ khảo:
"Đại nhân, là sư đệ ta ăn nói lung tung, không hiểu được tầm quan trọng của việc được trở thành đệ tử Vạn Linh Tông vinh dự thế nào, xin chủ khảo đừng chấp nhặt đệ ấy, coi như sư đệ tiểu nữ chưa nói gì đi".
"Hai tiểu tử các ngươi đang giỡn mặt với ta sao?".
Mạc trưởng lão phẫn nộ thực sự rồi, nói ra thì thật tức cười, danh ngạch đệ tử của Vạn Linh Tông người người mơ ước lại bị hai đứa nhóc miệng còn hôi sữa đưa qua đẩy lại, cứ như thể chẳng đáng một xu, Mạc trưởng lão làm sao không tức giận cho được, đang định ra tay cho hai đứa này một bài học thì bỗng nhiên Tiêu trưởng lão giơ tay ngăn lại.
"Mạc huynh, từ từ đã".
Tiêu trưởng lão sau đó lại nhìn về phía Trần Phàm, nói:
"Này tiểu tử, nha đầu mà ngươi nói tư chất rất tầm thường, nếu như là ở thành Vân Long còn có thể coi là tài năng một chút, nhưng khi so với Vạn Linh Tông chúng ta thì quả thực gọi là phế vật cũng không sai biệt lắm đâu, ngươi đem danh ngạch đẩy cho người như thế không phải sỉ nhục chúng ta thì là gì? Ta cho tiểu tử ngươi một cơ hội cuối, mấy câu vừa rồi ngươi coi như chưa nói câu gì, đã hiểu chưa?".
Trần Phàm nghe vậy thì vẫn giữ một thái độ bình thản, hắn lễ phép thưa:
"Các vị chủ khảo, mọi người thực sự đã hiểu lầm vãn bối mất rồi, ta đã nói con người của ta thích tự do, không muốn bị ai ràng buộc, việc thi đấu lần này chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Còn về việc tư chất của tỷ tỷ ta sao? Con người ta quan trọng là nỗ lực phấn đấu, chứ tư chất có quan trọng gì, một thiên tài thực sự thì tư chất chưa chiếm tới một phần đâu".
Trần Phàm chính là đang mô phỏng theo câu nói nổi tiếng của Edison: "Thiên tài chỉ có 1% là bẩm sinh, còn lại là 99% mồ hôi và nước mắt". Chẳng biết mấy vị chủ khảo kia có hiểu hay không, nhưng hắn vẫn muốn nói, vì quan điểm từ trước tới nay của hắn cũng chính là như vậy. Trần Phàm từ khi sinh ra chỉ là một kẻ hết sức bình thường, bình thường tới mức không thể bình thường hơn, mặc dù nói hắn nhờ có khí vận to lớn mới được như ngày hôm nay, nhưng nếu bản thân không nỗ lực phấn đấu, vào sinh ra tử chiến đấu liên tục thì hắn cũng không đạt được thành quả như bây giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.