Keng!
Một âm thanh giòn giã vang lên, nắm đấm va chạm cực mạnh lên mũi kiếm, có ánh sáng như tia lửa điện xì xèo chợt lóe.
Cú đánh này khiến cho Lâm Phong mất thăng bằng rơi về phía sau, nhưng hắn không có ngã, chỉ là trong đôi mắt hiện lên sự kinh ngạc, khuôn mặt lạnh như băng kia cuối cùng cũng có chút biến hóa, không phải vì tốc độ và phản xạ siêu phàm của đối phương mà là Trần Phàm đã dùng tay không đấm thẳng vào kiếm của hắn. Hàn Phong Kiếm là một kiện binh khí cấp vương, cho dù phàm cấp đỉnh phong ở trước mặt nó cũng chỉ giống như đậu hủ mà thôi, vậy thì làm sao bàn tay của một tu sĩ cảnh giới hư khí lại có thể ngạnh kháng trực tiếp như vậy, lại còn ngay đầu mũi kiếm? Lâm Phong đúng là đã bị kinh ngạc không nhỏ, nhìn kỹ thế nào vẫn chỉ thấy đó là một bàn tay bình thường, bên trong chỉ là huyết nhục cùng xương cốt, vậy thì rốt cục đối phương đã dùng thủ đoạn gì?.
Phanh phanh phanh...
Thế nhưng không có thời gian cho Lâm Phong để ý nhiều, vì ngay lúc này Trần Phàm đã chủ động đánh tới, vừa rồi hắn đã để cho đối phương thi triển hai chiêu rồi, nếu bản thân không đáp lại thì thật là thất lễ. Thân hình vừa chuyển, quyền kình đã đến, song thủ đỏ rực như sắt thép vừa nung, Bách Liệt Lưu Tinh tựa như hàng trăm vì sao đang tranh nhau về đích, dũng mãnh và cuồng bạo, uy lực chẳng khác nào mưa bom bão đạn ồ ạt trút về phía Lâm Phong, vây kín một khoảng lớn trước mặt như thể muốn nuốt chửng người này.
Sắc mặt Lâm Phong trở nên nghiêm trọng, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh vốn có của mình, trường kiếm trong tay vung lên đâm về phía trước, thanh kiếm đột nhiên biến hóa với muôn vàn mũi nhọn, đây là hắn đã liên tục đâm kiếm ra với tốc độ cực nhanh mới tạo nên hiệu ứng như vậy, cũng tương tự như Trần Phàm khi thi triển Bách Liệt Lưu Tinh.
"Phong Qua Tán Diệp!".
Lưỡi kiếm như những dải lụa luồn qua kẽ lá, số kiếm ảnh có lẽ phải gần bằng với số lượng quyền ảnh, đủ thấy tốc độ ra đòn của Lâm Phong cũng không kém Trần Phàm là bao, tuy nhiên có vài cú vẫn đánh được vào người hắn. Hai ánh mắt lạnh lùng nhìn nhau, kiếm và quyền cứ thế đối chọi không ngừng, âm thanh sát phạt vang lên chát chúa, tạo nên một màn hoa lửa vô cùng đặc sắc trên võ đài.
Giờ phút này, hai người bọn hắn trở tiêu điểm chú ý nhất đại quảng trường!
Khán giả bị màn trình diễn quang mang của Trần Phàm và Lâm Phong làm cho lóa hết cả mắt, tốc độ của hai người trên võ đài nhanh đến mức họ chẳng nhìn thấy động tác gì, chỉ thấy những tia lửa lóe lên, những tiếng keng keng giòn tan vang vọng, hai người này không những muốn thi đấu chiêu thức mà còn muốn so bì về tốc độ hay sao?.
Nói thì lâu nhưng trên thực tế hai người họ đối chọi với nhau cũng chỉ qua vài nhịp hô hấp mà thôi, đột nhiên trong chớp mắt Lâm Phong bằng một động tác bất ngờ lui người về sau, thân hình hơi nghiêng, trường kiếm trong tay tức khắc bắn ra một kích.
Đây là một kích trí mạng, nhanh tới khiếp người, Lâm Phong lại có thể trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy biến chiêu ngay lập tức, hắn chính là muốn lấy chất lượng đấu với số lượng, dùng một kiếm đấu với ngàn quyền. Một kiếm này đâm ra tựa như thần tiễn vút đi, không khí gần đó nhất thời cũng bị chẻ làm hai nửa, mũi kiếm lóe lên tinh quang, nghiêng nghiêng mà đâm tới, mục tiêu chính là cái cổ của đối phương.
Thấy thế công hiểm hóc như vậy, Trần Phàm chỉ bình tĩnh đưa tay ra kẹp lấy, tốc độ so với ánh chớp cũng chẳng kém bao nhiêu. Thế nhưng không ngờ dị biến nổi lên, Lâm Phong chỉ đâm kiếm gần tới lại lập tức giật về, thân hình xoay vòng rồi lại đưa ngay mũi kiếm trở lại. Hóa ra vừa rồi chỉ là hư chiêu của hắn, mục đích khiến cho đối thủ phân tâm, bây giờ mới là chiêu thật, đường kiếm nhọn hoắt như muốn xuyên thủng mọi thứ nhằm ngay giữa yết hầu Trần Phàm đâm tới.
Một kiếm đánh lừa khi nãy của Lâm Phong đã làm vô cùng tốt, phía dưới nguyên một đám lớn người xem đều chấn động không ngừng, tất cả đều mở to cặp mắt, vẻ mặt hồi hộp pha lẫn sự kinh hãi trong lòng, để xem Trần Phàm kia sẽ ứng phó thế nào đây?.
"Ghê đấy!"
Trần Phàm lẩm bẩm, tuy nhiên mũi kiếm khi chỉ còn cách yết hầu của hắn một phân đã lập tức phải khựng lại. Lâm Phong đánh lừa rất tốt nhưng Trần Phàm còn tỉnh hơn, trong sát na đó hắn đã nhận ra nhát kiếm đầu tiên sau khi lùi về của đối phương không có ý định nhắm vào mình, cho nên cũng chỉ giả bộ đưa tay lên đỡ mà thôi. Nhát kiếm thứ hai mới là thật, Trần Phàm liền tức khắc thả người về sau, nhẹ nhàng mà vững chãi, hai tay chắp lại thành hình chữ thập kẹp chặt thanh kiếm, tựa như một vị cao tăng sắp sửa niệm phật. Hàn khí trên thân kiếm lập tức truyền tới tay Trần Phàm, những luồng khí lạnh buốt như thổi vào tận trong xương tủy, lan ra khắp người như muốn đóng băng cả cơ thể hắn, nhưng kiếm của đối phương lạnh lẽo bao nhiêu thì bàn tay của hắn nóng rực bấy nhiêu, giống như vừa gặp phải khắc chế, cũng chẳng gây được chút bất lợi nào.
Kiếm của Lâm Phong đã bị giữ chặt lại, muốn kéo muốn xoay thế nào cũng không thể, tình thế lúc này có phần giống với Phương Thiên Phú và Lâm Kiệt ở trận trước, Lâm Phong rất có thể phải buông bỏ kiếm trong tay mình. Tuy nhiên Trần Phàm đâu phải là loại người như Phương Thiên Phú, hắn không hề có ý định sỉ nhục hay chơi đùa đối phương cái gì mà chỉ đơn giản là phòng ngự mà thôi.
Kiếm bị giữ giữa hai bàn tay như vậy một lúc, thế rồi đột nhiên Lâm Phong thả lỏng cánh tay mình, không có ý thu kiếm lại cũng không muốn làm gì phản kháng, bàn tay chỉ nắm hờ chuôi kiếm rồi thở dài một câu khiến nhiều người ngỡ ngàng:
"Tại hạ chịu thua, ta biết nãy giờ ngươi vẫn không có dùng hết lực lượng của mình, chỉ dùng tốc độ và chiêu thức so đấu với ta, nếu ngươi đánh hết sức thì trận đấu đã sớm phân định rồi, nên dừng tại đây thôi".
Quyết định vừa ra khiến nhiều người nghe được không khỏi thảng thốt, đây là thanh niên kiệt xuất nhất của Lâm gia hay sao? Ít nhất cũng phải chiến một trận oanh oanh liệt liệt rồi đầu hàng cũng chưa muộn, đằng này lại chóng vánh như vậy. Vốn dĩ họ cứ nghĩ trận đấu phải đặc sắc lắm cơ, nào ngờ Lâm Phong chưa mới múa được vài chiêu đã nhận thua, mà hắn đâu có rơi vào hạ phong lắm đâu cơ chứ? Điều này thật khiến cho bao nhiêu người xem không khỏi thất vọng.
Nhất là hai người Lâm Ngọc Thụ cùng phu nhân bên cạnh mình, đây hoàn toàn không hề giống tác phong của con trai họ chút nào, ngày thường cho dù là đánh với phụ thân Lâm Phong cũng đâu có dễ dàng mà chịu thua như vậy? Vị gia chủ Lâm gia nhíu mày, đang định nói câu gì đó thì lúc này trên lôi đài Lâm Phong đã tiếp:
"Nhưng mà cuộc đời ta cả đời vì kiếm, bao lâu nay vẫn tu luyện Đoạn Phong Thập Tam Kiếm của gia tộc, ta chợt nhận ra bộ kiếm pháp này không chỉ có 13 thức mà còn có thức thứ 14 nữa, tuy ta chưa thể lĩnh ngộ ra hết huyền diệu trong chiêu này nhưng bấy lâu nay cũng đã thu được chút tâm đắc, Phàm huynh có thể cho ta được toại nguyện không? Vừa rồi ta đã đã nhận thua rồi, bất kể ngươi có tiếp được hay không thì lời của ta vẫn sẽ như thế".
Ý tứ trong lời nói của Lâm Phong đã vô cùng rõ ràng, tức là cho dù Trần Phàm có tiếp không được đệ thập tứ kiếm kia của hắn thì cuối cùng người thắng vẫn là Trần Phàm, điều này đúng là càng làm cho người ta thêm sửng sốt, nếu vậy sao trước đó Lâm Phong không thi triển luôn tuyệt kỹ của mình đi, đầu hàng vội vã như vậy để làm gì?.
Lúc này Trần Phàm đa buông tay không kẹp lấy lưỡi kiếm lạnh buốt kia nữa, ánh mắt lại một lần nữa đánh giá đối thủ của mình, nếu như không có mình xuất hiện thì có lẽ đây chính là người mạnh nhất trong cuộc tỷ võ lần này rồi, ba tên kia Trần Phàm đều đã từng giao thủ qua, không ai có được tốc độ như Lâm Phong cả, thật sự mà nói nếu như hắn có lực lượng ngang với mình thì chiến thắng được người này là việc cực kỳ khó, Trần Phàm không hề có một chút nắm chắc nào.
"Phong huynh đệ khách sáo quá rồi, mấy trận trước của ta chắc ngươi cũng đã từng chứng kiến, ai đấu với ta ta cũng sẽ để kẻ đó dùng tận khả năng của mình, nếu không thì thắng còn có ý nghĩa gì? Phong huynh đệ hãy đánh ra chiêu thức mạnh nhất của mình đi, nếu không tiếp được thì tại hạ nguyện là người thua trong trận này".
"Không, thực lực của ngươi cao hơn ta, thua chính là thua, sao có thể lẫn lộn được, ngươi hãy sẵn sàng cho một kiếm này của ta".
Lâm Phong vẫn kiên quyết.
"Được thôi".
Trần Phàm gỏn gọn đáp, hắn biết tên này thuộc loại lạnh lùng cứng đầu, nói một là một hai là hai, tuyệt không thay đổi, vậy nên bản thân mình có nói thêm mấy cũng vô dụng, tốt nhất cứ đồng ý là xong.