Chương trước
Chương sau
"Hả?".
Tiêu trưởng lão lúc này có thể nhìn ra được Trần Phàm đang làm cái gì, khuôn mặt nhăn nheo không giấu nổi vẻ hoảng sợ, hai mắt mở to đầy kinh ngạc, miệng kích động thốt lên:
"Tiểu tử ngươi lại dám mượn chân khí người khác để đột phá sao?".
m thanh tuy không lớn nhưng cũng lọt vào tai của rất nhiều người gần đó, quả thật giống như sấm nổ giữa trời quang, ai nghe được câu này đều là ngây ra tại chỗ, mắt trợn lên hãi hùng, miệng mở to như có thể nhét được quả trứng, trong nội tâm đều là khiếp sợ tới mức khó mà hình dung được. Mẹ nó, tên này là quái vật hay quái thai!!? Mượn lực lượng người khác đột phá cửa ải, đây thật giống như người si nói mộng, so với đâm đầu vào chỗ chết có khác nhau gì.
Mà trong lòng hai vị chủ khảo còn lại cũng đang không ngừng dậy sóng, mặc dù trong Vạn Linh Tông có không ít thiên tài liều lĩnh nhưng dám vận dụng cách này để đột phá tu vi thì liệu có một ai? Bởi tu vi càng cao lại càng quý trọng mạng sống của mình, chỉ có người điên bị dồn đến đường cùng mới dám làm như vậy. Vẻ mặt của Mạc trưởng lão nhìn tiểu tử trước mặt lại càng thêm thuận mắt, chuyến đi lần này không ngờ tìm được hạt giống tốt như thế, nếu tìm được nhân tài cho bổn tông tất nhiên những trưởng lão như bọn họ cũng sẽ được ban thưởng công lao không ít.
Trần Phàm lúc này mới mở mắt, chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, nhìn thấy vẻ mặt chấn kinh của những người xung quanh hắn chỉ chép miệng nhìn bâng quơ, nhẹ nhàng đứng lên, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Đa tạ Tiêu chủ khảo, nếu không nhờ có lực lượng của ngài không biết đến đời nào vãn bối mới đột phá được, thực sự cảm kích vô cùng!".
Việc đầu tiên của Trần Phàm tất nhiên là phải đi cảm tạ người vừa giúp mình rồi, lời hắn nói là thật lòng thật dạ, lấy đâu ra một cơ hội tốt thế này, nếu như ở trong Cổ m sơn mạch, gặp phải yêu thú làm gì có chuyện chúng nương tay với hắn, gặp phải yêu thú ngưng dịch cảnh coi như hắn xong đời luôn chứ nói gì đến chuyện giúp mình trùng kích cảnh giới.
"Lão già như ta đúng là bị tiểu tử ngươi lợi dụng rồi!".
Tiêu trưởng lão lừ mắt nói, nhưng trong giọng điệu lại không có nửa phần tức giận, chỉ nhẹ nhàng xoay người một cái lăng không bước lên vị trí của mình, nhìn hai vị chủ khảo khác rồi gật đầu ngồi xuống.
"Tốt! Rất tốt! Thật không ngờ tỷ võ chiêu sinh lần này lại xuất hiện tiểu tử như ngươi, ở đâu chui ra dùng tiếng hót kinh động lòng người. Vừa rồi ta đã nói, ngươi tiếp được một chưởng coi như qua cửa, cho nên hiện tại ngươi chính là thí sinh cuộc tỷ võ này. Bắt đầu đi, khi nãy ngươi đã đánh bay tiểu tử kia xuống đài, vậy coi như là người chiến thắng".
Mạc trưởng lão đứng dậy, vuốt vuốt chòm râu sau đó dõng dạc tuyên bố.
"Cái này...Mạc chủ khảo, sao lại có thể như vậy? Vừa rồi là tiểu tử kia đánh lén nhi tử ta mới văng xuống lôi đài, làm vậy đâu công bằng chứ?".
Thành chủ Phương Thiên Hùng nghe thế vẻ mặt bất mãn nói, hắn làm sao cam tâm để con trai mình thất bại như vậy.
"Cái gì là đánh lén? Cái gì là công bằng? Một kẻ khi giao đấu nếu không biết cảnh giác xung quanh thì chết thế nào cũng không biết đâu. Nhi tử của ngươi trúng chiêu là do không đủ phản ứng, còn trách ai được?".
"Không cần đâu chủ khảo, vãn bối cảm thấy trận đấu vừa rồi vẫn còn nhiều tiếc nuối, cứ cho Phương Thiên Phú đánh với ta đi, coi như vừa rồi một quyền kia không tính".
Trần Phàm cao giọng nói lớn.
"Vậy sao? Được, nếu đã thế thì đối thủ của ngươi sẽ là hắn. Nhưng ta phải cảnh báo với ngươi, quy định vẫn như cũ, nếu ngươi thua vậy thì tự biết rồi chứ?".
Mạc trưởng lão nghiêm nghị nói.
"Cái này đương nhiên ta hiểu".
"Được, trọng tài đâu, tuyên bố trận đi, cuộc tỷ thí vẫn sẽ tiếp tục như cũ".
"Vâng".
Lão trọng tài bị văng ra lúc nãy giờ đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại, không phải bị cú đánh làm cho choáng váng mà biểu hiện của Trần Phàm quá mức dọa người, nghe thấy chủ khảo ra lệnh không dám chậm trễ lập tức hô lên:
"Trận tiếp theo Trần Phàm đấu với Phương Thiên Phú!".
Vậy là cuộc tỷ thí lại được tiếp tục, vốn dĩ ai cũng tưởng Trần Phàm sẽ bị chủ khảo trừng phạt, Phương Thiên Phú tiếp tục tiến vào vòng trong, nào ngờ lại có một trận đấu như vậy. Một tên vô danh tiểu tốt đột ngột xông lên võ đài làm loạn rồi biến thành thí sinh tham gia thi đấu, đại chiêu sinh lần này quả nhiên đặc sắc vô cùng.
"Trần gia chủ, một nhân tài như vậy ta vẫn thắc mắc tại sao ngươi không cho vào danh sách đại diện gia tộc, tiểu tử đó lẽ nào không phải người Trần gia sao?".
Hàn trưởng lão đột nhiên quay sang hỏi.
"Khởi bẩm Hàn chủ khảo, đương nhiên đó là đệ tử của gia tộc ta, chỉ là thân phận của hắn không rõ ràng nên vãn bối không dám tùy tiện cho vào danh sách, với lại đến giờ ta cũng mới biết tiểu tử đó có thực lực như vậy, là trước nay hắn vẫn luôn che dấu chúng ta".
Trần Thương Hải vội lấp liếm cho qua, sự việc xảy ra thế này cũng là nằm ngoài dự liệu của hắn, lời hắn nói cũng có nửa phần là thật. Đúng là đến bây giờ vị gia chủ này mới biết Trần Phàm kia cường hãn như vậy, nếu biết sớm hắn nhất định đã tìm cách diệt trừ, đáng tiếc giờ phút này đã quá muộn rồi. Tuy nhiên hắn vẫn hy vọng vào nhi tử của mình rất lớn, với thứ đồ kia trong tay chưa chắc đã thua tiểu tử Trần Phàm.
"Ồ! Thế nào là thân phận không rõ ràng?".
Hàn trưởng lão tò mò hỏi tiếp.
Trần Thương Hải từ từ kể cho mấy vị chủ khảo ở đây nghe qua tiểu sử của Trần Phàm, với thân phận nô bộc trở thành đệ tử của Trần gia, rồi gặp cơ duyên được cao nhân thu nhận...Cũng không còn cách nào, hiện tại đã đến nước này hắn cũng chỉ có thể thành thật khai báo.
"Cao nhân sao? Vậy thì người kia lẽ nào chưa từng đến Trần gia các ngươi?".
Lần này đến lượt Mạc trưởng lão cũng không nén được tò mò.
"Dạ phải, mọi chuyện ra sao ta cũng chỉ được nghe tiểu tử kia thuật lại mà thôi, cũng không nắm được rõ ràng, có gì người cứ hỏi trực tiếp hắn là được".
"Ha ha ha. Thiệt là thú vị, nói không chừng gã cao nhân kia là đệ tử hoặc trưởng lão nào đó của Vạn Linh Tông ta cũng nên".
Tiêu trưởng lão cười lên thành tiếng, nói.
"Ta cũng cảm thấy như vậy, có thể giết chết yêu thú lợi hại như lời Trần gia chủ nói thì ít nhất định phải là người có bối phận không nhỏ trong tông. Xem ra phải chú ý tiểu tử này hơn mới được".
Mạc trưởng lão gật gù.
Lúc này trên lôi đài, Phương Thiên Phú vẫn nhìn Trần Phàm với ánh mắt căm hận không thôi, rồi đột nhiên hắn nhếch mép cười độc địa, nói:
"Cái tên nô bộc thấp kém nhà ngươi, ta không thể không thừa nhận ngươi đúng là có chút bổn sự, nhưng nếu chỉ có vậy thì trước mặt ta vẫn là một tên nhãi nhép mà thôi, hôm nay bổn thiếu sẽ cắt hết gân tay gân chân của ngươi, sau đó mới từ từ chơi đùa".
"Phương thiếu gia, răng lợi không sao chứ? Ta khuyên ngươi không nên nói nhiều trước khi răng được mọc lại, nếu không sẽ khiến ta mắc cười chết mất, làm sao đánh với ngươi được nữa đây. A ha ha ha....".
Trần Phàm cũng nhếch mép cười nhạt, sau đó thì ôm bụng cười ngặt nghéo, giọng điệu vừa đùa cợt vừa tràn đầy mỉa mai. Mà quả thực bộ mặt của tên thiếu gia này lúc nói chuyện trông rất chi là buồn cười, răng cửa của hắn hiện tại chỉ còn lại hai ba cái.
"Ngươi..."
Nghe thấy thế Phương Thiên Phú lại nhớ tới một quyền vừa rồi, lửa giận trong người trào lên không ngớt, định mở miệng nói câu gì đó bất chợt phanh lại, hắn rút từ trong người ra một tấm vải xanh buộc lên che mặt, lúc này mới chỉ vào Trần Phàm nghiến răng nói:
"Hôm nay bổn công tử thề phải phanh thây ngươi".
"Khuyển chân đen, răng quả nhiên lợi hại, tới đây".
Trần Phàm ngoắc ngoắc ngón tay khiêu khích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.