Vương Hạo vừa lái Cơ Giáp Cự Lang và vừa bắn pháo laser.
Sinh viên xung quanh đều toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng hô Vương Hạo là tên đên chính cống.
– Vương Hạo mau dừng tay!
Một tiếng hét lớn vang lên từ đằng xa.
Hiệu trưởng Chung Ly lao đến. Ngoài ra hai vị phó hiệu trưởng Hoắc Hồng và Trương Trọng Quân cũng đi theo.
Vương Hạo trông thấy hiệu trưởng Chung Ly, thì biết bây giờ không nổ súng, thì sau đó sẽ không có cơ hội.
Vương Hạo nghĩ đến đây, bèn gia tăng tinh thần lực. Họng pháo laser xuất hiện một quả cầu điện rất lớn.
– Không kịp rồi!
Trương Trọng Quân bỗng nhiên mở mắt, bạo phát ra một luồng khí lạnh. Mọi người xung quanh lập tức lạnh run người.
– Chân khí có thuộc tính. Đây là Võ Vương!
Lông mày Vương Hạo nhăn lại. Hắn chưa kịp suy nghĩ, thì một ánh sáng trắng đụng vào cơ giáp. Trong nháy mắt, lớp băng trong suốt đã bao trùm toàn thân Cơ Giáp Cự Lang.
Một con Băng Lang xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Pháo laser cũng bị tắt trong nháy mắt.
– Hít hà…
Đàm người thấy thế, cũng thở dài một hơi, rốt cuộc cũng có người ngăn được tên điên này.
– Trương Hàn! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trương Trọng Quân bước đến bên người Trương Hàn, rồi hỏi.
Vẻ mặt Trương Hàn như đưa đám:
– Phó hiệu trưởng! Em cũng không biết xảy ra chuyện gì. Cậu ta đánh nhau với mấy sinh viên khác trên phố. Em trông thấy, nên mang người đến xem. Sau đó, Cậu ta đánh bọn em. Ngoài ra cậu ta còn bắn một quả đạn đạo Rắn Đuôi Chuông.
– Đồ khốn! Tôi và mấy người bạn đang luận bàn. Sau đó anh đến bắt tôi giao ra điểm cống hiến. Bây giờ, anh còn làm ác nhân cáo trạng trước. Anh có tin, tối nay tôi sẽ điều khiển Cơ Giáp Cự Lang đến nhà anh, rồi dùng pháo laser bắn chết anh không.
Vương Hạo rất hung hăng, trợn mắt nhìn Trương Hàn, giống như đang nói, nếu mày dám cãi lại, thì xem tối nay, bố mày sẽ điều khiển Cơ Giáp Cự Lang đến nhà mày.
Tất cả sinh viên ở đây đều xấu hổ. Bọn họ đã gặp người vô sỉ, nhưng người vô sỉ chuyên bịa đặt như Vương hạo, thì bọn họ chưa bao giờ gặp.
Chẳng qua lấy độ điên của Vương Hạo, thì chuyện tối nay gã sẽ đến nhà Trương Hàn, rồi nã pháo, rất có thể sẽ xảy ra.
Trương Hàn trợn mắt nhìn Vương Hạo, dường như đang nói: Tao đéo sợ!
Bụp…
Nhưng Trương Hàn chưa kịp mở lời, thì Trương Trọng Quân đã cho một tát, sau đó giống như tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
– Trương Hàn! Tại sao em lại dám bắt nạt sinh viên mới của trường. Bây giờ em không muốn mất mặt xấu hổ, thì cút về cho tôi.
Trương Hàn ngơ ngác.
Vương Hạo cũng ngơ ngác.
Tất cả mọi người ngơ ngác.
Hiệu trưởng Chung Ly và phó hiệu trưởng Hoắc Hồng cũng ngơ ngác. Trương Trọng Quân đang làm gì thế này. Chuyện này chỉ cần là người bình thường cũng nhận ra Vương Hạo đang nói láo. Tại sao ông ta lại đánh Trương Hàn!
Trương Hàn ngơ ngác nhìn Trương Trọng Quân, thì trông thấy Trương Trọng Quân nháy mắt.
Trong nháy mắt, Trương Hạo giống như được Einstein nhập vào người, lập tức hiểu ý của Trương Trọng Quân. Gã không nói nhảm nữa, xoay người mang thành viên đội xung kích rời đi.
Trương Trọng Quân nhìn Chung Ly và Hoắc Hồng, rồi gật đầu. Sau đó, ông ta cũng rời đi. Chỉ là lúc ông ta rời đi, thì nhìn Vương Hạo một chút, giống như đang cảnh cáo Vương Hạo, tốt nhất đừng làm loạn.
– Quả thật là cáo già.
Hiệu trưởng Chung Ly nhắm mắt lại, đặt nhãn hiệu cáo già cho Trương Trọng Quân.
Vụ đánh nhau ở thành phố số 11, hơn nữa còn nã pháo. Nếu truy cứu vụ này đến cùng, thì chắc chắn Vương Hạo phải ra tòa. Nếu Trương Trọng Quân nghiêm trị Vương Hạo, thì ông ta không chỉ cãi lệnh Tô Mộc, mà còn đắc tội Vương Hạo.
Nhưng một tát này, khiến chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không có. Sau khi ông về, ông chỉ cần đến bù một chút cho Trương Hàn. Như vậy! Tất cả chuyện này dường như chưa từng xảy ra, quả thật rất lợi hại.
Vương Hạo bước đến trước mặt hiệu trưởng Chung Ly, nói nhỏ:
– Hiệu trưởng Chung Ly! Ngài mới nhậm chức ngày đầu tiên, mà sức uy hiếp của ngài đã khủng khiếp như thế. Ngài quả thật là trời sinh làm lãnh đạo. Sau khi em về, chắc chắn sẽ điều chế nhiều Kích Tình Tứ Xạ hơn nữa, cam đoan ngài hàng đêm sênh ca, ngủ với người đẹp của trường. Tinh thần vị vua không ngai của Cơ Sở 11 sẽ dồi dào hơn.
Hiệu trưởng Chung Ly nghe thế, cảm thấy không tệ. Vương Hạo vuốt mông ngựa rất chuẩn. Nhưng tại sao càng nghe ông càng cảm thấy không đúng.
– Nhóc! Cậu ngứa da phải không?
Hiệu trưởng Chung Ly bị tức đến dựng râu trừng mắt.
Vương Hạo rụt cổ, nhanh chóng nhảy lên xe tải, kéo Cơ Giáp Cự Lang rời đi.
– Lão đại, chờ bọn em với…
Tiền Vạn Dương và Trần Diệu đuổi theo phía sau.
– Đúng là một thằng bé nghịch ngợm.
Hoắc Hồng than nhẹ một tiếng. Bà có thể đoán được. Sau này, Vương Hạo sẽ gây ra vô số chuyện.
– Muốn Vương Hạo không gây chuyện ở thành phố số 11, thì nhất định phải có người chăm sóc nó.
Hiệu trưởng Chung Ly lẩm bẩm. Ông đang tự hỏi ai có thể để ý được Vương Hạo, thì một bóng người xuất hiện trong đầu…
Tất cả sinh viên xung quanh đều ngơ ngác. Vương Hạo cứ thế mà đi. Hiệu trưởng và phó hiệu trưởng lại để Vương Hạo đi dễ dàng như vậy.
Chẳng lẽ hiệu trưởng và phó hiệu trưởng đều bị mù, không thấy một đống sinh viên nằm cách chỗ này không xa.
Vương Hạo phóng đạn đạo Rắn Đuôi Chuông trong thành phố số 11. Nhưng người bị phạt lại là thành viên của đội xung kích. Điều này khiến tất cả các sinh viên nhớ lại câu nói của Vương Hạo. Hồi hắn ở Trái Đất, sở dĩ muốn làm gì thì làm ở trường trung học phổ thông số 11, là vì hắn đã hối lộ hiệu trưởng Chung Ly.
Tất cả sinh viên nghĩ đến đây, đều thay đổi ánh mắt khi nhìn về phía hiệu trưởng Chung Ly.
…
Khu biệt thự của thành phố số 11. Sinh viên ở đây không có tiền, thì cũng có sức chiến đấu rất mạnh, có thể kiếm tiền thuê nhà rất nhẹ nhõm.
Lúc này, trong một ngôi biệt thự, một tên cơ bắp đang đứng ở cửa sổ, đang giơ lên hạ xuống quả tạ mấy trăm cân.
Nếu Vương Hạo ở đây, thì hắn nhất định sẽ nhận ra tên cơ bắp này chính là Triệu Tầm Văn, là người bị Vương Hạo đá nát trứng.
Sau khi Triệu Tầm Văn bị Vương Hạo đá nát trứng, thì gã bỗng nhiên may mắn. Gã được một suất nhập học Đại học Thiên Bắc. Gã đã được tuyển thẳng, nên không phải trải qua cuộc tuyển chọn tàn khốc.
Nhưng sau khi Triệu Tầm Văn đến đây, thì gã phát hiện. Đây chỉ là bước đầu tiên trên còn đường dài vạn dặm. Gã nhất định phải chăm chỉ tu luyện, không thể thư giãn một phút giây nào.
Ầm…
Bỗng nhiên, tạ trong tay Triệu Tầm Văn rơi xuống đất. Gã ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong biệt thự đối diện có ba thiếu niên, mà thiếu niên dẫn đầu, thì đời này gã không bao giờ quên, dù gã muốn quên cũng quên không được. Ác ma đã đá nát trứng gã.
– Tại sao Vương Hạo lại ở biệt thự đối diện.
Trán Triệu Tầm Văn toát ra mồ hôi lạnh. Gã muốn dọn nhà ngay lập tức.
Lúc này, Vương Hạo giống như cảm thấy có người đang nhìn hắn, nên quay đầu nhìn lên, thì trông thấy Triệu Tầm Văn. Vương Hạo bèn chào hỏi thân mật:
– Ồ! Đây không phải lão Triệu sao, dạo này khỏe chứ!
Trần Diệu tò mò hỏi:
– Lão đại! Anh quen cậu ta?
Vương Hạo gật đầu:
– Đâu chỉ quen! Hồi ở Trái Đất, anh đã đá nát trứng gã, không nghĩ gã hồi phục nhanh như vậy.
Trong nháy mắt, Trần Diệu và Tiền Vạn Dương xấu hổ. Gã này quá vô sỉ, ai lại đá chỗ đó của người ta, mà khi gặp lại người ta, lại còn chào hỏi giống như bạn cũ lâu ngày không gặp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]