Diệp Hiệu không trả lời câu hỏi này của Cố Yến Thanh.
Trên đường ngồi tàu điện ngầm trở về trường học, Diệp Hiệu mở Weibo lên, nhấn vào trang chủ của Kinh Xuyên, nhìn thấy đêm khuya mấy ngày trước anh ấy đã đăng một dòng trạng thái. [Bận rộn cả tuần, mệt chết mất.]
Tệp đính kèm là một bức ảnh, bản phác thảo đã bị làm mờ, phủ kín toàn bộ bàn làm việc.
Diệp Hiệu nhận ra đó là tập tranh Cố Yến Thanh đã đưa cho cô.
Bên dưới có cư dân mạng hỏi: Thầy Kinh chuẩn bị ra tác phẩm mới à?
Kinh Xuyên trả lời: Tranh vẽ theo yêu cầu của một người bạn.
Cư dân mạng: Sao thầy lại nhận làm theo yêu cầu thế, khom lưng vì năm đấu gạo à?
Kinh Xuyên: Hết cách rồi, đối phương ra giá quá cao, là thứ mà có tiền cũng không mua được.
Diệp Hiệu tắt điện thoại đi, cô đã hiểu, Cố Yến Thanh cho cô một món quà có một không hai, còn cái giá đắt anh đã trả là gì thì cô không biết.
Đến cổng trường, cô đến cửa hàng tiện lợi mua một lọ keo nước rồi mang về ký túc xá.
Lúc Hạ Đồng vào cửa đã nhìn thấy cảnh thợ thủ công Diệp Hiệu mới vào nghề đang bật đèn sửa lại trứng đà điểu, cô cúi đầu, hai bên tóc mái rủ xuống trán, che khuất đi gương mặt cô, để lộ ra làn da trắng như tuyết phía sau gáy.
Giống như bạn nhỏ ở trường mầm non đang nghiêm túc làm bài tập thủ công vậy.
Hạ Đồng cảm thấy, về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-tru-da-mat/3461935/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.