Mang tên của người vô dụng dán lên nơi cao nhất, cho mọi người chiêm ngưỡng. Mệnh lệnh này thoạt nghe thì không có ý gì đặc biệt, bên ngoài phù đồ tháp cũng có gì đâu? Trầm Côn viết huyết thư bên ngoài Phù Đồ tháp, một khi dán " Bại Trận bảng" này lên, mọi người nhìn tên của những kẻ vô dụng, chẳng phải cũng nhìn thấy chữ của Trầm Côn sao?!
Đây là Tô Nhất Minh muốn sỉ nhục Trầm Côn, làm cho Trầm Côn cả đời không ngửng đầu lên được!
Trầm Côn hiểu được ý đồ của Tô Nhất Minh, nhưng nụ cười của hắn cũng không vì vậy mà biến mất!
Tô Nhất Minh ngươi nhiều lần lợi dụng huyết thư để chửi xéo Trầm Côn, nhưng mà Trầm Côn chưa bao giờ hối hận! Những lời huyết thệ đó, Trầm Côn nên viết, và cũng đã viết rồi!
Huyết thư này sẽ là động lực để Trầm Côn tìm Trầm Trọng báo thù!
[Ngươi muốn bần tăng mất hết danh dự sao? Vậy đến đây di, bần tăng sợ ngươi sao?]
Hào khí trong lòng xuất hiện, Trầm Côn vô thức ưỡn ngực, hất cằm lên cười híp mắt, khí thế đột nhiên thay đổi! Bá đạo, sắc bén, cho dù đứng trước ngàn quân, cũng một tay đánh dẹp!
Trầm Côn còn chưa nhận ra tâm cảnh cảu hắn và Trầm Côn Cửu Châu đã hòa cùng với nhau…
Tự làm tự chịu, cho dù ngàn vạn người chửi rủa, đã muốn là làm! Kiếm đã rút ra, thà chết không lùi!
Di?
[Tâm tình bần tằng kỳ quái vậy, giống như là xúc động khi rút kiếm vậy?]
[Loại tâm tình này có khả năng khai thác không?]
Tâm cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-toai-hu-khong/1399705/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.