- Ta nhất định sẽ không hối hận!
Lão chưởng quầy thản nhiên nhìn Trầm Côn cùng A Phúc với thái độ cực kỳ khinh miệt rồi chắp tay trở vào trong phòng khách quý.
- Mắt chó không biết nhìn người!
A Phúc tức khí mắng một câu, chủ tử bị người ta xem là tên khuất cái cùng kẻ lừa gạt đuổi ra ngoài, hắn là người trung gian cũng không tránh khỏi mất mặt!
Cha nó nữa, đúng là người đi thì trà lạnh, nếu A Phúc ta mà vẫn còn là tình nhân của nãi nãi nhị thiếu gia, thử hỏi làm sao ngươi dám đối xử với ta như vậy?
Ôi, đáng tiếc A Phúc ta đã trở về thân phận một tên nô tài rồi, mặt mũi cũng chẳng còn đáng giá nữa…
Ra khỏi cửa, A Phúc làm ra bộ dáng tức giận nói:
- Đại thiếu gia, lão gia hỏa này đúng là không có mắt, không bằng… Ta dẫn người đến một… quán khác?
- Ở Tân Nguyệt thành còn có Giám Định Sư tốt hơn hắn à?
Trầm Côn hỏi ngược lại:
- Không có!
A phúc trầm mặc.
- Vậy không phải rõ rồi sao, Giám Định Sư của Bách Bảo Trai còn không nhận định được linh phù của ta, thì qua nơi khác càng không có khả năng!
Trầm Côn tuy ủ rủ nói nhưng trên mặt lại cười hì hì:
- Bất quá không cần phải lo, ta cam đoan trước buổi tối hôm nay, lão gia hỏa này sẽ tìm ta quay lại và ra giá cao để mua tấm linh phù này!
- Đại thiếu gia, ngài có biện pháp giáo huấn lão gia hỏa kia sao?
Hai mắt A Phúc sáng lên.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-toai-hu-khong/1399686/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.