Chương trước
Chương sau
Có thể sinh sống ở một vùng thảo nguyên tương đối nguyên sinh này vừa có chỗ tốt vừa có chỗ xấu, chỗ tốt là, ngẫu nhiên có thể thể nghiệm cảnh thảo nguyên du mục phong tình; chỗ xấu là không chỗ nào không có muỗi, cộng thêm bây giờ ta còn ngồi xổm tại một nơi cách chuồng ngựa không xa, trạng huống lại càng bi kịch hơn nữa.
"Ba......" Ta ngồi tại một toà tháp hoang phế gần chuồng ngựa anh dũng nuôi muỗi.
"Muội phu tương lai, thật sự là trùng hợp a, nguyên lai ngươi đang ở đây ngắm trăng!" Mặc dù muỗi ở bên tai ong ong kêu vang không ngừng, nhưng lại có một kẻ so với muỗi còn khiến người ghét hơn.
"Ba!" Nhấc tay đập một lên cổ một phát, quay đầu nhìn Phong quân sư một thân áo trắng kéo kéo khóe miệng trả lời: "Đúng vậy, thật sự là rất trùng hợp, quân sư đại nhân!" Chỉ có ngu ngốc mới tin lời nàng, còn trùng hợp nữa chứ, bình thường trừ ta và đại Quan hay đến toà tháp này nhàn hạ ra thì nơi đây căn bản là không có người đến.
"Ân, không thể tưởng được muội phu tương lai nhà ngươi cũng có nhã hứng như vậy ~" Nói xong còn làm như rất thân thiết với ta ngồi xuống bên cạnh.
"Quân sư đại nhân quá khen, tiểu nhân chẳng qua chỉ là một tiểu hỏa phu chữ to không đọc được mấy chữ, không hiểu cái nhã hứng mà quân sư đại nhân nói tới. Ngồi ở chỗ này, chẳng qua là cảm thấy nơi này gió lớn, thổi mát mẻ mà thôi!" Nhìn kiểu gì mà lại thấy ta đến đây để ngắm trăng?
"A?" Nàng đột nhiên xoay qua nhìn ta một cách kì quái nói:"Chữ to không đọc được vài chữ sao?"
Nhịn xuống xung động muốn trợn mắt lên, ta không đọc được vài chữ to thì thế nào?
"Quân sư đại nhân, thời gian không còn sớm, tiểu nhân về doanh trước, ngài chậm rãi ngắm trăng!" Quả nhiên đêm nay ra ngoài không cầm theo ngải thảo là một khởi đầu không hay ho gì, bị muỗi đốt còn không nói, còn gặp được tên ôn thần này.
"Biểu muội phu tương lai, chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao ta lại tìm tới ngươi?" Mới đi được vài bước thanh âm lạnh nhạt của Phong quân sư từ sau lưng truyền đến.
Bước chân vừa bước ra dừng lại một chút, đứng tại chỗ do dự một hồi, cuối cùng vẫn không thắng được sự tò mò trong lòng và chấp niệm không muốn tương lai một ngày nào đó mình phải chết nhưng không rõ lý do, xoay người, ngồi trở lại vị trí ban đầu, cười xán lạn với nàng: "Còn thỉnh quân sư đại nhân minh bạch!" Kỳ thật không mang ngải thảo cũng rất tốt, giờ đây vừa lúc lại nhiều thêm một người gia nhập hàng ngũ hiến máu.
Thấy ta quay lại, nàng lại kiêu ngạo nâng cằm lên vẻ mặt đắc ý, làm bộ làm tịch một hồi mới mang một bộ dạng cao thâm nói:"Đầu tiên, đương nhiên là vì thân phận của ngươi, ngươi là nữ nhân!"
"Ân ~" Này không phải vô nghĩa sao? Nếu ta là nam nhân, các ngươi sẽ coi trọng ta sao? Ngạch...... Bởi vì ta là nữ nhân nên mới coi trọng ta? Ngạch ~ quơ quơ đầu, đem cái ý tưởng không thích hợp này lấy ra ~
"Thu hồi cái biểu tình ngu không còn gì ngu hơn kia của ngươi đi." Phong quân sư trực tiếp đưa ta một ánh mắt xem thường cùng cực.
"Ách......" Ngu không còn gì ngu hơn?? Ta nhịn!
"Coi trọng thân phận giả của ngươi hiện tại, có thể tránh cho Khuynh Thần nhà chúng ta không ít chuyện phiền toái sau này!" Vừa nói vừa mang vẻ mặt khinh bỉ liếc ta một cái.
"Ra vậy ~" Nguyên lai là như vậy, quả nhiên chính mình ở chung với đại Quan quá lâu, bản thân ngày càng trở nên bát quái không nói, lại còn nghe quá nhiều chuyện Long Dương Quân trong quân doanh mà hắn kể, biến thành hiện tại nghe cái gì cũng dễ dàng hiểu sai. Trước không nói đến phong thái thiên tiên của đại tướng quân, ngay cả chính mình, nhiều nhất cũng là một nữ nhân, một nữ nhân có thể miễn cưỡng xem là thanh tú mà thôi ~
"Xem ra ngươi cũng không phải là quá đần!" Nói xong lại xoay đầu, đánh giá ta thêm một lần.
"......" Quả nhiên, làm người đúng là không thể bát quái như vậy, bắt đầu hối hận việc quay lại đây ngồi, nàng tới là để sỉ nhục ta.
"Nói vậy, ngươi nhất định sẽ nghi hoặc vì sao Khuynh Thần nhà chúng ta lại phải vội vã thành thân như vậy đi!" Nàng rốt cục cũng nói một câu tiếng người.
"Ân!" Không phải nghi hoặc, mà là cực kì nghi hoặc. Khuynh Thần nhà các ngươi không phải gọi là 'vội' thành thân, mà căn bản là 'quá gấp', từ lúc tin đồn về cuộc so tài tuyển chọn vị hôn phu cho Tư đại tướng quân bắt đầu đến khi ta xui xẻo bị các nàng tìm tới, bất quá cũng mới được vài ngày, bây giờ còn yêu cầu phải thành thân trong năm ngày, tính từ bây giờ đến lúc đó cũng còn chưa tới mười ngày.
"A......Toàn bộ nguyên nhân bên trong nói ra thì rất dài......" Nàng nói xong còn mang một vẻ tiếc hận bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
"......" Nếu dài thì cũng đừng dong dài, nói trọng điểm.
"Khụ khụ......Vụ việc này a, trước phải kể đến đoạn thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư của Khuynh Thần nhà chúng ta." Nàng nói xong còn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
"Ân......" Thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư a......Đều là người có thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư rồi, để làm chi còn muốn tìm tới ta.
"Chẳng qua là, a, từ nhỏ cha mẹ hắn đều mất, ở nhờ nhà Tư nguyên soái, từ nhỏ lớn lên cùng Khuynh Thần, sau đó lại bái cùng một sư môn......Sau đó bọn họ lại cùng nhau làm việc, cho nên Khuynh Thần và hắn lâu ngày sinh tình." Bùm bùm, nàng rất có tài kể chuyện, chuyện xưa kể nghe thực phấn khích.
"Ân......" Lâu ngày sinh tình a ~ khó trách với điều kiện của Tư đại tướng quân thế này, tại một thế giới mà nữ tử mười sáu đã phải xuất gia, mà nàng hiện tại lại ~ lần trước đại Quan nói nàng đã qua mười tám hay chưa tới hai mươi gì đó, bất kể là độ tuổi đẹp đến thế nào, đến bây giờ còn chưa kết hôn đã muốn xem như là cưới trễ.
"Đúng vậy, vì ngại cho thân phận lẫn nhau, Khuynh Thần lại xuất sắc như vậy......Mà nay Khuynh Thần lại có......A......" Nàng nói chuyện có đầu có đuôi, giọng nói du dương theo nhịp điệu, nói đến đây còn thở dài một hơi mới tiếp tục nói: "Việc này......"
"Ân......" Gật gật đầu, nguyên lai mấy cái kịch tình cẩu huyết gì đó trên ti vi cũng căn cứ trên sự thật, nhưng nếu đều yêu thích lẫn nhau, việc gì phải tìm đến ta? Vị trúc mã kia chạy đi đâu rồi? Không phải là đột nhiên mất tích chứ!
"Đúng như ngươi nghĩ, nếu không bất đắc dĩ, chúng ta việc gì phải tìm ngươi......" Phong quân sư lại bắt đầu trở nên buồn đau ngược với thần thái rạng ngời ban nãy.
"?" Nhìn nàng sửng sốt một chút, sao nàng biết ta nghĩ cái gì??
Đột nhiên trong đầu hiện lên một câu, hình như phía sau câu lúc nãy còn có chút gì đó,'mà Khuynh Thần lại có......','lại có '? Hai chữ này cộng thêm vẻ mặt buồn đau lo lắng của nàng khiến ta nghĩ,hẳn là vì cái từ 'có' này mà đại tướng quân mới vội vã đem chính mình gả ra ngoài như vậy, thậm chí còn tìm đến một nam nhân giả như ta đến để gả.
"Cho nên, ngài tìm ta là vì muốn ta cùng các ngài diễn một hồi kịch ngài đã nói?" Tuy rằng lúc trước ta cũng đoán qua vô số khả năng, nhưng vạn vạn không nghĩ tới lại là loại khả năng này.
"Không sai!" Nàng gật gật đầu. Tuy rằng tình cảnh của đại tướng quân có vẻ như rất khó khăn, nhưng ta chỉ là một tiểu hỏa phu thôi a? Vị nguyên soái đại nhân trong truyền thuyết kia sẽ đồng ý tìm một tiểu hỏa phu không tiền đồ không gia thế làm tế tử của chính mình sao?
"Việc này ngươi không cần lo lắng, nhớ năm đó, nguyên soái đại nhân cũng là xuất thân từ một tiểu hỏa phu, từng bước từng bước cố gắng mới trở thành nguyên soái được người người kính trọng ngày nay!" Nói xong còn tự tin vỗ vỗ vai ta.
"Phải không??" Cũng không biết nàng lấy tự tin ở đâu ra, cho dù trước kia nguyên soái đại nhân đã làm hỏa phu, sẽ không làm khó một tiểu hỏa phu, nhưng bây giờ trên thân phận là một người cha lại bảo hắn đem đứa con gái xuất sắc vĩ đại của chính mình gả cho một tiểu hỏa phu thì lại là một chuyện khác.
"Nhưng nếu cuối cùng nguyên soái đại nhân vẫn phản đối thì sao?" Cho dù nàng cực kì tự tin đảm bảo rằng nguyên soái sẽ không làm khó ta, nếu mà ta không thành công, chính các nàng lại làm khó ta thì thế nào? Cho nên, ta vẫn muốn hỏi rõ một chút có vẻ tốt hơn, nếu lỡ không chuẩn bị tốt, sau đó các nàng lại muốn giận chó đánh mèo ta, ta đây chẳng phải là thực oan uổng.
"Yên tâm! Cho dù tôn trượng phản đối, mọi sự cũng có bản quân sư chịu trách nhiệm!" Nói xong còn ra vẻ rất nghĩa khí, vỗ vỗ vai ta hai ba cái.
"......" Chính vì có ngươi chịu trách nhiệm nên ta mới lo lắng đấy, hắn là tôn trượng của ngươi, đương nhiên là ngươi yên tâm! Nhưng điều khiến ta lo lắng nhất không phải là nguyên soái đại nhân, mà là các ngươi!
"Cho nên, tiểu Vu, thời gian cấp bách! Ngươi chớ có để bản quân sư thất vọng, phải biết rằng khuynh thần nàng còn chờ ngươi đó!" Nói xong đứng lên, chắp tay sau lưng, nhìn phương xa.
"......" Tuy rằng ta suy nghĩ cả ngày, nghĩ làm sao để thoát thân, nhưng mà, nay, hiện tại, ngạch......Có vẻ như một tuyệt thế giai nhân trong trẻo lạnh lùng tao nhã như Tư tướng quân tại cái xã hội phong kiến này phải mang trên lưng tội danh chưa chồng mà chửa? Nghe qua hình như có chút đáng thương......Ân, làm con rể của nguyên soái, làm hôn phu của tướng quân, cuộc sống đó hẳn là sẽ không tệ đi......Hẳn là sẽ an toàn hơn so với việc hằng ngày hầu hạ tả hữu tướng quân trong doanh đi...... Ân......Quan trọng là không bao lâu sau, có thể sẽ tiện thể trở thành cha của một đứa nhỏ, xem xét nguồn gen của đại tướng quân, đứa nhỏ này hẳn cũng sẽ là một đứa bé xinh đẹp đáng yêu đi, có một đứa nhỏ như vậy để chơi đùa, cuộc sống hẳn là sẽ là thực thích ý đi......
"Tiểu Vu, ngươi đã trở lại?" Đại Quan nháy mắt, thật cẩn thận nhìn ta.
"Ân......" Gật đầu với hắn một cái.
"Kia......" Đại Quan đứng trước bàn ấp úng một hồi, muốn nói lại không dám.
"Muốn nói cái gì cứ nói đi......" Cho dù nhìn lâu bao nhiêu, mỗi lần thấy hắn một đại nam nhân như thế lại cố ý bày ra một bộ dạng tiểu tức phụ nhăn nhó như vậy, vẫn sẽ không khống chế được da đầu run run, nổi lên một đống da gà.
"Cái kia tiểu Vu, hiện tại tâm tình ngươi thế nào?" Đại Quan cười vẻ mặt lấy lòng.
"Ân?" Hoài nghi nhìn đại Quan, cái bộ dạng hiện tại của hắn rõ ràng nói rằng hắn nhất định đã làm một việc gì đó rất có lỗi với ta.
"Cái kia tiểu Vu, còn nhớ buổi sáng ta nói với ngươi chuyện mọi người đều đang tiên đoán về vị hôn phu của Tư tướng quân không? Mà vừa rồi, ta, ta nghe được chút tiếng gió, nhưng tiền trên người ta cơ bản đã muốn đặt hết vào Lý thiếu tướng, cho nên, ta liền đem số bạc tháng ta lãnh thay ngươi ngày hôm nay......" Nói đến khúc sau đại Quan tự động tiêu âm.
"Ý của ngươi là nói ngươi đem bạc của ta đi đặt cược??" Nghiến răng nhìn đại Quan đang lùi từng bước ra sau, bạc của ta...... Tiền của ta......
" Cái kia, tiểu Vu, chờ ta thắng, nhất định trả lại ngươi gấp đôi......"
"Ngươi đặt ai?"
"Con trai tả tướng quân......"
"Lý do?"
"Bởi vì, ta nghe nói hôm nay Tư tướng quân mời hắn đến nói chuyện, nơi nói chuyện không phải trong trung trướng, mà là bờ sông."
"Ngươi ngươi......" Nếu không biết câu chuyện đằng sau, nếu nghe được tin tức này ta nhất định cũng sẽ muốn tìm hiểu xem Tư tướng quân bọn họ hẹn hò cái gì bên bờ sông, nhưng nay......
"Tiểu Vu......"
"Đại Quan, chúng ta đến kết hợp làm ăn được không??" Nhìn đến bộ dáng ủy khuất của đại Quan, đột nhiên phát hiện, đang có cơ hội kiếm một đống tiền lớn ngay trước mặt......
"Ân?" Đại Quan chớp ánh mắt, vẻ mặt không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra.
"Đại Quan, chúng ta đến cầm cái đi......" Người xưa nói, cờ bạc, kiểu nào nhà cái cũng thắng quả là không sai chút nào......Lần làm ăn này hẳn là cơ hội để kiếm được một đống tiền a......
"A?" Đại Quan há mồm kinh hách nhìn ta.
"Đại Quan, ngày mai ngươi đi ra ngoài cầm cái thì loan tin rằng sẽ trả gấp đôi nếu đặt cho những ứng cử viên trong danh sách ~" Dường như có rất nhiều ứng cử viên, ân, dường như người ham đặt cược cũng rất nhiều a......Ta dường như nhìn thấy được bóng của nhưng thỏi bạc trắng đang vẫy vẫy đôi cánh nhỏ đáng yêu bay về phía ta, mỹ vị của Thiên Hương lâu cũng cách ta càng ngày càng gần......
"A......" Tuy rằng đại Quan rất nghi hoặc, nhưng vẫn là gật đầu đáp ứng.
"Chúng ta năm năm chia đều......"
"Ân......" Đại Quan rốt cục hoàn hồn, bắt đầu tự hỏi xem lần làm ăn này nên tính toán thế nào: "Không thành vấn đề, tiểu Vu, việc này cứ giao cho ta lo liệu......" Nói xong lại nhỏ giọng thầm thì: "Sao ta lại không nghĩ đến điều này nhỉ......"
Vốn công đạo xong định quay về ổ của mình ngẫm biện pháp để tạo một màn cầu hôn oanh oanh liệt liệt, nhưng khi nhìn thấy cảnh đại Quan đang suy tư về trận làm ăn lớn lần này của chúng ta, nhịn không được hỏi:"Đúng rồi, đại Quan, ngươi có cách nào khiến nữ tử gật đầu đồng ý gả cho ngươi không? Cuối cùng còn phải khiến phụ thân người ta đồng ý nữa?" Nói thế nào thì đại Quan cũng là người địa phương, còn là một nam nhân, hẳn là hắn sẽ biết.
"A??" Đại Quan há hốc mồm nhìn ta.
"......" Nhìn bộ dạng của hắn, thở dài, tuy rằng hắn là một nam nhân, nhưng hắn...A...Dường như ta đã hỏi sai đối tượng.......
"Tiểu Vu, ngươi, ngươi nhìn trúng tiểu, tiểu Nhu?? Muốn, muốn cầu thân Từ đại thúc???"
"......"
"Vậy sao ngươi lại......"
"Thuận miệng hỏi......"
"Phải không đó?" Đại Quan không tin nhìn chằm chằm ta lại hỏi:"Kia tiểu Vu, sao đột nhiên ngươi lại muốn cầm cái ván bài?"
"......" Có tiền không kiếm đó không phải là kẻ ngốc sao......
"Chẳng lẽ tiểu Vu, không phải ngươi muốn kiếm tiền để làm sính lễ đến cầu thân Từ đại thúc sao??" Đại Quan vẫn mang vẻ mặt không tin.
"Đại Quan......" Ta hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nghiến răng nói với hắn.
"Đại Quan, ta là nữ nhân......"
"A......" Người đối diện như bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ trán của mình bảo:"Đúng ha, tiểu Vu ngươi cũng là nữ nhân a......"
"......"
"Tiểu Vu, ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Quăng cho hắn một ánh mắt xem thường, tức giận nhìn hắn: "Không có gì......"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.