"Phong, Phong quân sư??" Chống lại cặp mắt hơi hơi nheo lại kia, không hiểu sao hai tay ta lại đưa tới đỉnh đầu của hắn. Một tay nhanh chóng chụp lấy đóa hoa nhỏ còn cắm trên đỉnh đầu hắn xuống, sau đó nhanh chóng vụng trộm vứt bỏ; Một tay khác lại nhanh nhẹn dùng sức đem bùn đất còn dính lại trên đầu hắn phủi sạch.
"Vu Thị......" Lúc hắn nói chuyện rõ ràng có chút nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua là biểu tình trên mặt và giọng điệu của hắn cũng không quá ăn khớp — trên mặt triển lộ một nụ cười xán lạn.
"Ha ha " Ta học bộ dáng của hắn, cũng cười xán lạn với hắn. Nguyên bản đã muốn chuẩn bị sẵn sàng chờ đợi cơn bão mà hắn giấu sau vẻ ngoài sóng yên gió lặng, lại không nghĩ tới hắn chỉ nhìn ta liếc mắt một cái, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau bùn đất trên mặt vừa nhìn ta trầm mặc không nói.
Mà từ động tác của hắn ta phát hiện tay kia của hắn giống như đang cầm một miếng vải màu trắng gì đó, nhìn kĩ mới nhận ra đó là một dây cột tóc màu trắng thật dài đang tung bay theo gió trong tay hắn, dường như dây cột tóc kia cũng còn dính không ít hoa cỏ màu xanh.
Phong quân sư lau mặt xong, một bên vừa gấp khăn tay lại một bên vừa nhìn ta nói: "Vu Thị, nay, ta cho ngươi hai con đường!" Nói xong, gợi lên khóe miệng với ta rồi tiếp tục nói: "Thứ nhất, hồi doanh ấn quân pháp xử tội, lĩnh năm mươi quân côn; Thứ hai, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thi-khuynh-than/195768/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.