"Ai nha nha, Khuynh Thần, xem ra bệnh của lão đầu tử kia đã tới thời kỳ cuối rồi ~" Phong Dương châm biếm thả thư tình báo mà Thị Vũ gửi tới xuống mặt bàn. 
"Ân ~" Tư Khuynh Thần một thân áo trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, những ngón tay mịn màng thon thả thản nhiên dạo chơi trên dây đàn, tiếng đàn réo rắt vang lên hoà quyện cùng tiếng nước chảy róc rách cách đó không xa. 
"Khuynh Thần, có khi nào lần này lão đầu tử sẽ cho người trực tiếp tới hạ chỉ ép hôn không nhỉ? " Phong Dương nhìn bộ dạng dửng dưng không quan tâm sự đời của Tư Khuynh Thần liền không nhịn được mà trêu ghẹo một chút. 
"Nếu là như vậy, thì phải chúc mừng biểu tỷ mới đúng, nói vậy thì thiên kim nhà binh bộ thượng thư không còn phải phòng không gối chiếc nữa rồi. " Tư Khuynh Thần không mặn không nhạt dẫn dắt tiếng đàn, âm thanh du dương cứ thế vang lên. 
"Khụ khụ~" Phong Dương nghĩ đến khoảng thời gian một năm trước, trong triều có một tên binh bộ thượng thư đáng ghét cứ cố sống cố chết đeo bám hỏi cưới nàng cho bằng được, nghĩ đến đó thìcả người liền buồn bực. 
Tiếng đàn lặng dần, hai tay Khuynh Thần khẽ vuốt dây đàn, sau đó nàng nghiêng đầu ầm thầm quan sát Phong Dương một hồi rồi nói:" Biểu tỷ, đêm đã khuya, hãy về nghỉ ngơi đi. " 
Phong Dương đứng dậy, liếc nhìn ngoài cửa sổ rồi gật gù bảo:" Được rồi, ta đi về trước, Khuynh Thần cũng nên sớm về phòng đi ~" Nói xong Phong Dương mỉm cười rời đi. 
"Thị Kiếm, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thi-khuynh-than/1365575/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.