"Thị Kiếm?" Ta kéo quần áo, xốc tấm bạt lên, chạy vòng vòng xung quanh tìm vài lần nhưng thứ nhìn thấy chỉ là mình Thị Kiếm đang ngồi xổm trước đống lửa chiên xào nấu nướng gì đó, trong lúc nhất thời, từ đáy lòng trỗi dậy một cảm giác mất mát.
Thị Kiếm ngẩng đầu nhìn ta một cái rồi tức giận nói:" Cô gia không cần kiếm nữa, tiểu thư đã đi từ sáng sớm rồi!"
"Sáng sớm sao?" Ta ngẩn ra một hồi, trong lòng khẽ động, ta ngẩng đầu nhìn về phương xa, nhỏ giọng nói:" Thì ra là đã rời đi." Quả nhiên, trái tim co rút lại cực kì đau đớn, hốc mắt có chút ẩm ướt.
"Cô gia, rửa mặt chải đầu trước đi." Hiếm lắm thì trên mặt Thị Kiếm mới có được một biểu tình khác mà không phải là biểu tình chống đối ta.
"Ân." Ta cúi đầu, không muốn nhìn nàng, nhìn bộ đồ xộc xệch trên người, ta đi chân không giẫm lên những ngọn cỏ còn đọng sương sớm.
"Ta đi mang chút nước lại." Thị Kiếm nói xong liền cầm túi nước chuẩn bị rời đi.
"Không cần, ta tự mình đến bờ suối gột rửa là được." Chống lại ánh mắt đầy cảm thông của Thị Kiếm, mặt ta nóng lên. Ta vội xoay người ôm lấy đống dụng cụ rửa mặt lau chùi gì đó Thị Kiếm vừa ôm lại, xách giày, xoay người chạy như bay về phía bờ suối cách đó không xa.
"Cô ~ gia, cái kia ~ chân......" Sau lưng truyền đến giọng Thị Kiếm như muốn nói rồi lại thôi.
Ta vung vẩy cánh tay, vừa xách giày chạy vừa ôm thêm một đống lỉnh kỉnh, nhe răng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thi-khuynh-than/1365570/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.