"Bốp!" Sau ót truyền đến cảm giác đau nhói, thân thể mất đi tri giác đổ ập về phía trước.
"......" Ta vô lực nằm bẹp trên mặt đất, tứ chi cứng đờ vẫn không có cảm giác như cũ, thân thể không thể nhúc nhích, ta chỉ có thể ngậm miệng nhắm mắt thành thật nằm im.
"Tỉnh!" Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nữ hừ lạnh.
"Nhị thập nhất, hắn bị Dạ Tư Y phong bế gân mạch." Một giọng nữ nghe có vẻ nhu hoà hơn lên tiếng.
"Ân!" Tiếng nói vừa dứt thì ta bị người ta kéo dậy một cách thô bạo.
"......" Ta hé mắt, ngồi dưới đất, không tiếng động phun đất cát trong miệng ra, chuyển mắt đánh giá hoàn cảnh bốn phía. Khung cảnh tối om chỉ có một ngọn đuốc le lói trên vách tường; Dưới ánh sáng mờ mờ, không khó để ta nhận ra rằng trong lúc bị ngất xỉu ta đã được chuyển đi chỗ khác, nơi này không phải ngôi đình rách nát kia, mà là một mật thất ngay cả một cái cửa sổ cũng không có.
Trong lúc đánh giá hoàn cảnh, cánh tay bị trói ngược ra sau của ta bị nữ tử lạnh băng thô lỗ kéo đến một góc rồi để ta dựa vào vách tường.
Ta tựa vào tường ngẩng đầu nhìn hai nữ tử mặc cùng một kiểu đồ đen, há miệng thử rên một tiếng nhưng vẫn không thể phát ra tiếng nào như trước.
"Ăn một chút gì đi!" Nữ tử có thân hình bé nhỏ cất thanh âm nhu hoà ngồi xổm xuống trước mặt ta, đưa cho ta một mâm lớn có chứa một chén nước đầy, một đĩa có ba cái bánh bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thi-khuynh-than/1365559/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.