Chương trước
Chương sau
"Bốp!" Sau ót truyền đến cảm giác đau nhói, thân thể mất đi tri giác đổ ập về phía trước.
"......" Ta vô lực nằm bẹp trên mặt đất, tứ chi cứng đờ vẫn không có cảm giác như cũ, thân thể không thể nhúc nhích, ta chỉ có thể ngậm miệng nhắm mắt thành thật nằm im.
"Tỉnh!" Trên đỉnh đầu vang lên một giọng nữ hừ lạnh.
"Nhị thập nhất, hắn bị Dạ Tư Y phong bế gân mạch." Một giọng nữ nghe có vẻ nhu hoà hơn lên tiếng.
"Ân!" Tiếng nói vừa dứt thì ta bị người ta kéo dậy một cách thô bạo.
"......" Ta hé mắt, ngồi dưới đất, không tiếng động phun đất cát trong miệng ra, chuyển mắt đánh giá hoàn cảnh bốn phía. Khung cảnh tối om chỉ có một ngọn đuốc le lói trên vách tường; Dưới ánh sáng mờ mờ, không khó để ta nhận ra rằng trong lúc bị ngất xỉu ta đã được chuyển đi chỗ khác, nơi này không phải ngôi đình rách nát kia, mà là một mật thất ngay cả một cái cửa sổ cũng không có.
Trong lúc đánh giá hoàn cảnh, cánh tay bị trói ngược ra sau của ta bị nữ tử lạnh băng thô lỗ kéo đến một góc rồi để ta dựa vào vách tường.
Ta tựa vào tường ngẩng đầu nhìn hai nữ tử mặc cùng một kiểu đồ đen, há miệng thử rên một tiếng nhưng vẫn không thể phát ra tiếng nào như trước.
"Ăn một chút gì đi!" Nữ tử có thân hình bé nhỏ cất thanh âm nhu hoà ngồi xổm xuống trước mặt ta, đưa cho ta một mâm lớn có chứa một chén nước đầy, một đĩa có ba cái bánh bao và một đôi đũa.
Nhìn đến thức ăn, ta mới ý thức được miệng khô khốc và cảm giác đói khát, chỉ là, bàn tay cố gắng nhúc nhích một chút nhưng vẫn bất động như cũ. Rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể mấp máy miệng nhìn đối phương nói:" Có thể tạm thời cho ta hoạt động một chút không?" Đột nhiên trở thành một kẻ toàn thân bất toại thế này thật là khó chịu.
Nữ tử đối diện nhìn ta một hồi rồi nói:" Thật có lỗi, ta không giải được thủ pháp phong huyệt của Dạ đại gia." Nói xong liền đặt đĩa bánh bao xuống.
"......" Ta bất lực ngó lên nóc nhà, nhúc nhích còn không được thì làm sao để ăn a??
"Đắc tội!" Không đợi ta nghĩ xong thì nữ tử ở đối diện đã dùng đũa gắp một miếng bánh bao đưa đến bên miệng ta.
"......" Ta cúi đầu nhìn miếng bánh bao được kẹp trên đôi đũa, rồi lại nhìn về chén nước cạnh đĩa bánh bao, cổ họng khẽ ực một cái.
Nữ tử đối diện thấy ta không nhúc nhích thì có chút sửng sốt, sau đó đột nhiên như nghĩ đến điều gì bèn đặt đũa xuống.
"......" Ta nhìn động tác của nàng, đáy lòng khẽ rên một tiếng, không phải chứ, không phải là ta chỉ do dự vài giây thôi sao, đừng không kiên nhẫn vậy chứ.
"Quên mất cả ngày ngươi chưa ăn gì, hẳn là miệng khô." Nữ tử đối diện buông đũa, bưng chén nước đưa đến bên miệng ta.
"......" Ta chớp mắt, nhếch môi nở nụ cười với nàng, không tiếng động nói tiếng cám ơn, sau đó liền cúi đầu, nhấp từng ngụm từng ngụm nước trong chén. Đáy lòng âm thầm cảm khái, kỳ thật cô gái này vẫn là người tốt, cho dù giờ đây nàng mặc nguyên bộ đồ đen.
Thật vất vả uống hết nước trong chén, tuy rằng cả hai là lần đầu hợp tác nhưng do ăn ý không đủ nên phân nửa nước vào bụng ta còn phân nửa còn lại thì đổ trên người ta.
Sau khi uống nước xong, ta cũng không vội điền đầy bụng, vào lúc đối phương cầm đũa đưa bánh bao tới thì ta vội lắc đầu, mấp máy môi không tiếng động nói:" Vị tiểu thư này, ta có chút việc muốn...... Muốn nói!" Người này nhất định biết thần ngữ.
Đối phương có chút sửng sốt, động tác dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta, gật gật đầu.
Ta nhìn thấy đối phương gật đầu, đáy lòng không khỏi lại nổi lên cảm giác xấu hổ. Chẳng qua là nhu cầu giải quyết sinh lý khiến ta không thể không từ bỏ cảm giác xấu hổ này. Ta nhắm mắt lại mấp máy môi hỏi:" Ta mắc tè!" Nói xong ta lại hối hận, nếu các nàng chịu hỗ trợ ta nên làm gì bây giờ?? Trước không kể tới cảm giác ngượng ngùng gì đó, hiện tại thân phận của ta và đối phương là đối địch......
Một hồi lâu, thật sự không có biện pháp, bầu không khí im lặng khiến ta không thể không mở mắt.
Nữ tử đối diện nhíu mày suy nghĩ, một người khác thì đứng đó lạnh lùng bất động. Cuối cùng vẫn là nữ tử trước mắt có vẻ chu đáo hơn này buông đũa xuống, đứng lên trao đổi vài ánh mắt với nữ tử lạnh băng kia. Sau khi hai người trao đổi xong thì cũng không thèm đả động gì đến ta mà lập tức xoay người rời đi.
"......" Ta há hốc ngơ ngác nhìn hai bóng lưng biến mất trong bóng tối, chỉ chừa lại một mình ta cô đơn lẻ loi đối mặt với ba bức tường đá và một song sắt. Đối mặt với không gian mờ tối, không khí yên lặng, hối hận trong ta không ngừng trào dâng, hận mình không nên coi nhẹ tình thế như thế, rơi vào kiếp tù nhân, sao lại còn yêu cầu nhiều như vậy? Rất không nên...... Chẳng qua là nhu cầu sinh lý ngày càng mãnh liệt, nếu cứ tiếp tục như vậy có lẽ ta sẽ không còn là một tù nhân bị cái đói tra tấn chết mà là bị bóng đái vỡ ra mà chết.
"Két......" Trong lúc ta đang miên man suy nghĩ thì một người tối như mực đứng trước song sắt, mở xích ra đẩy cửa tiến vào.
"......" Ta há mồm ngơ ngác nhìn kẻ chỉ cần liếc qua là có thể khẳng định hắn thuộc về giống đực này, nhìn hắn chậm rãi bước tới gần, đáy lòng ta dâng lên một cảm giác xấu, đừng nói người này tới là để...... A ta kêu rên, nếu quả như ta nghĩ thì ta tình nguyện nghẹn chết......
Lúc ta đang la trời thì trước mắt tối đen, một miếng vải đen trùm lên đầu ta, sau đó cổ áo bị siết chặt, lúc phản ứng lại được thì ta đã bị làm thành bao tải mà khiêng đi ra khỏi thạch thất. Bàng quang bị đè ép, đáy lòng lại kêu rên.
Lúc bị người ném xuống đất ta đã không thể nhịn được nữa, thật quá đáng. Ta vừa há mồm định chửi thì miếng vải đen được kéo ra.
"Là ngươi......" Ta câm nín nhìn Dạ đại gia mang phong thái quyến rũ trước mặt.
Dạ Tư Y như cười như không nhìn ta, ra tay như điện chớp vỗ lưng ta vài cái,sau đó lại cầm một viên đá xanh tinh xảo lăn lăn trên đùi ta như tìm kiếm gì đó rồi nhanh tay rút khỏi đùi ta những cây châm khiến ta thống hận không thôi.
Sau khi xong việc, nàng cũng không thèm để ý đến ta mà lập tức xoay người đến bên một nhuyễn tháp xinh đẹp ngồi xuống.
"Ngươi......" Cả người tê dại ngã xuống đất, ta trừng mắt nhìn người đối diện.
"Ha ha......" Chẳng những Dạ Tư Y không có một chút áy náy gì, mà ngược lại còn cao hứng cười quyến rũ với ta, giơ tay chỉ về phía sau thản nhiên nói:" Tịnh phòng(nhà vệ sinh) ở phía sau!"
"......" Khóe miệng run rẩy, ta không nói gì mà trợn mắt một cái, tình thế áp bức người. Chờ một hồi ta mới run rẩy đứng lên, đi về phía nàng vừa chỉ.
"Tốt nhất không nên tìm cách rời đi nha......" Sau lưng vang lên tiếng Dạ Tư Y mê người tiếng.
"......"
Sau khi giải phóng áp lực cho bàng quang xong, ta cũng muốn thăm dò thử lộ tuyến, chẳng qua là khi nghĩ đến đám người ở bên ngoài kia thì cánh tay chuẩn bị đẩy cửa sổ không thể không buông xuống, xoay người trở về.
Dạ Tư Y lười biếng nằm nhoài trên nhuyễn tháp, một tay cầm chén rượu ngọc, một tay chống đầu; Thấy ta đi ra, khoé miệng nhếch lên tạo thành một đường cong nhẹ, phong tình vạn chủng nói:" May mà Vu công tử là một người tuân thủ hứa hẹn, bằng không, trúng phải độc châm trên cửa sổ kia, nữ tử cũng không có cách giải." Nói đến độc châm nàng còn cố ý nhấn mạnh một chút, ánh mắt vô tình hay cố ý quét qua tay ta vài lần.
"......" Sau lưng toát mồ hôi lạnh, ta ra vẻ trấn tĩnh bước về phía nàng rồi ngồi xuống ở đối diện.
"......" Ta chỉ chỉ cổ mình rồi không tiếng động nói:" Dạ đại gia, vật này có thể lấy ra không!" Giờ đây chắc cũng không cần thiết phải phong bế tiếng nói của ta nữa, hoặc cũng có thể nói ngay từ đầu vốn cũng không cần thiết a.
Dạ Tư Y nheo đôi mắt phương lại, cười tủm tỉm nhìn ta, thờ ơ mặc kệ.
Ta rút khoé miệng, chẳng qua là khi nghĩ đến vật nọ trong cổ họng mình, đáy lòng cũng có chút sợ hãi, chỉ có thể tiếp tục không tiếng động nói với Dạ đại gia:" Dạ đại gia, nhìn ta đi, một kẻ tay trói gà không chặt như ta, căn bản là không cần phải dùng tới những thứ ấy sao?"
"......" Người đối diện không thèm phản ứng mà vẫn mỉm cười nhìn ta, nhìn thế nào cũng như là đang nhìn ta làm trò cười. Ta lại mấp máy môi hỏi:" Dạ đại gia, ngươi không hiểu thần ngữ sao?" Nói xong ta nghi hoặc nhìn con người vẫn đang thờ ơ kia, ngẫm lại thì cũng có khả năng này lắm, không phải tuỳ tiện người nào cũng biết thần ngữ. Nhìn một hồi lâu thấy người ta vẫn không phản ứng, xem ra là không hiểu thật, ta đau đầu, đứng lên nhìn một vòng, lượm được một tờ giấy trắng và cây bút. Ta quẹt vài nét trên giấy viết lại những lời vừa nói rồi giơ lên trước mặt Dạ đại gia.
Tầm mắt Dạ đại gia đảo qua tờ giấy trên tay ta, cuối cùng mới dùng ánh mắt không rõ ý tứ hàm xúc nhìn ta.
Ta quơ quơ tờ giấy trong tay, chỉ vào từng chữ một để bày tỏ nguyện vọng khao khát được nói chuyện.
Dạ đại gia lại nhìn tờ giấy một hồi, rốt cuộc mới đặt cái chén trong tay xuống, đứng lên đưa tay chạm lên cổ ta, không đợi ta kịp phản ứng thì một ngân châm dài nhỏ đã được rút ra.
"A......" Ta theo bản năng lui về phía sau một bước, há mồm phát ra một âm đơn nghe có chút khàn khàn.
"Nếu muốn về sau còn có thể nói tiếp thì nên uống chút nước trước đi." Dạ đại gia nói xong liền thong thả thu hồi ngân châm.
"......" Ta há mồm, cảm giác cổ họng quả thật có chút khó chịu, ta đành phải thành thật ngồi xuống bàn tự giác châm trà uống.
Nhìn Dạ đại gia cầm ngân châm vừa rút khỏi người ta thả vào trong một đống ngân châm khác trong hộp, khoé miệng của ta không nhịn được mà rút một cái.
"Dạ đại gia, ngươi thích dùng châm?" Nhìn bộ dạng này thì dường như nàng còn rất nhiều châm có thể ghim vào trên người của ta......
"Ân?" Dạ đại gia đóng hộp châm lại rồi nhìn ta.
"Không có gì ~" Ta trấn định tiếp tục uống nước.
"Không có gì muốn hỏi sao?" Hồi lâu sau Dạ đại gia mới đột nhiên hỏi.
"Ân?" Ta nghi hoặc nhìn nàng.
Dạ đại gia nhìn ta cười tủm tỉm.
Ta chớp mắt nói:" Có thể bảo người mang cho ta chút đồ ăn sao?" Nói xong, tạm dừng một chút rồi lại bổ sung một câu:" Không cần bánh bao, không cần dưa muối, không cần......" Nói xong thì gật đầu một cái, rồi lại tiếp một câu:" Vài món đơn giản là được rồi, tốt nhất thì nên cho một món canh, một món mặn, một món xào."
(Tên tác giả: Hàm Thái Bao Tử=>Dịch ra là "bánh bao dưa muối" ^_^)
Dạ đại gia liếc nhìn ta một cái, cuối cùng nói vào hư không:" Đi an bài!"
Đáp lại của nàng là một bầu không khí im lặng.
Ta há miệng thở dốc, nhìn Dạ đại gia một hồi, ta rất muốn nói có thể mang thêm một bình trà không? Bởi vì trà trong ấm đã muốn cạn đáy.
"Trừ cái này ra, không muốn hỏi gì khác sao?" Dạ đại gia lại hỏi.
Ta nhìn nàng có vẻ đang nói chuyện nghiêm túc, nên cũng nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi, sau đó thành thật lắc đầu.
Dạ đại gia sửng sốt nhìn ta, sau đó đột nhiên cười ra tiếng, hồi lâu mới nhìn ta nói:"Giờ ta đã có chút hiểu được vì sao Tư Khuynh Thần lại coi trọng ngươi rồi."
"......" Khoé miệng ta co rút, đây là cái kết luận gì vậy.
"Chẳng lẽ ngươi không thắc mắc gì sao?" Dạ đại gia cười hỏi.
Nhìn nàng, nghĩ nghĩ, nói:" Thắc mắc, đương nhiên là có, chỉ là, Dạ tiểu thư sẽ giải thích sao?" Lúc còn ở đình thần ta cũng đã muốn hỏi qua, vấn đề là, dù ta có hỏi thì Dạ đại gia ngươi cũng sẽ không nói đi. Biết rõ kết quả rồi thì ta cần gì phải lãng phí nước miếng mà hỏi lại?
"Có lẽ!" Dạ đại gia thản nhiên trả lời.
"......" Ta xem thường," Có lẽ ", văn tự thật là bác đại tinh thâm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.