"Phu quân, dậy đi......Vu Thị......" Trong lúc ngủ mơ, thân thể bị ai đó lay nhẹ vài cái, trong mơ màng còn nghe được chất giọng êm ái của tướng quân đại nhân đang dịu dàng gọi tên ta.
"Ngô ~" Mí mắt nặng trĩu, không chịu nổi thứ gì đó đang quấy nhiễu trên mặt, ta liền lật người nghiêng đầu tránh đi vật đó.
"Phu quân, nên dậy đi thôi......" Vẫn là âm thanh của tướng quân đại nhân, nhưng lần này trong giọng nói còn như mang theo chút buồn cười.
Ngọ nguậy đầu, mặt dán lên một vị trí mềm mại, thoải mái thở dài, nhịn không được cọ cọ, sau đó mọi thứ rốt cục cũng tĩnh lặng ~
"Ngô......" Thật vất vả mới yên tĩnh được, cái mũi đột nhiên bị bóp chặt, hít thở không thông.
"......" Gạt bàn tay đang nắm mũi mình ra, chuẩn bị nổi bão, ai đó dám phá giấc ngủ của ta.
Nhưng khi hé mở đôi mắt nhập nhèm ra, vì sao trước mắt chỉ toàn một màu trắng.
"Phu quân?" Thanh âm tướng quân đại nhân vang lên từ trên đỉnh đầu, dường như trong giọng nói mang theo chút ngượng ngùng và ảo não.
Chậm rãi xoay đầu nhìn lên, đầu tiên là nhìn thấy một thứ gì đó phập phồng, sau đó là chiếc cằm trắng nõn tao nhã, tiếp đó là khóe môi hơi cong lên, sóng mũi thanh tú, đôi con ngươi biết cười mang theo chút ngượng ngùng. Hơi thở bị kiềm hãm, đây là tướng quân đại nhân! Nghĩ đến chuyện bị người bóp mũi hồi nãy, lại nhìn một tướng quân đại nhân gần gũi như thế, không hiểu sao đột nhiên trái tim lạc một nhịp, nhịp tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thi-khuynh-than/1365505/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.