Miếu thổ địa tồi tàn bị ánh trăng lạnh lẽo bao phủ, Lục Đao chu đáo đem theo đèn, mấy người cầm đèn lồng viết chữ Lục phủ đi vào ngôi miếu đổ nát.
Giang Vu Hành lo cho Giang Vu An nên vừa xuống xe ngựa đã chạy vào trước, Giang Vu Thanh thoáng do dự rồi nhanh chân đi theo sau.
Giang Vu Hành nói trong miếu còn có hai ông lão ăn xin, hắn nhờ họ trông nom Giang Vu An. Đêm đã khuya, bọn họ bước vào miếu gây ra tiếng động lớn làm hai ông lão kia thức giấc, luống cuống nhìn đám người có vẻ giàu sang này.
Dưới ánh đèn lồng mờ nhạt, Giang Vu Thanh trông thấy Giang Vu An nằm giữa đống cỏ tranh.
Giang Vu An là em út trong nhà, được y chăm từ nhỏ đến lớn, lúc y rời khỏi thôn Giang Gia, Giang Vu An chỉ mới mười tuổi. Y đi vội quá nên chưa gặp Giang Vu An, giờ hắn đã lớn hơn nhiều so với trong trí nhớ nhưng thân hình gầy nhom, khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi nứt nẻ, đúng là đã bất tỉnh nhân sự.
Giang Vu Hành hốt hoảng nói: "...... Nóng quá! Sáng nay ta đi rõ ràng hắn đâu bị sốt cao thế này......"
"Tiểu An, Tiểu An!"
Trong lòng Giang Vu Thanh cũng chùng xuống, gọi to: "Tuân đại phu!"
Tuân đại phu bị đánh thức lúc nửa đêm, còn ngồi xe xóc nảy nên vẫn chưa tỉnh hẳn —— Trên xe ngựa nghe Giang Vu Thanh gọi đứa bé ăn xin này là Nhị ca, tuy thắc mắc trong lòng nhưng mạng người quan trọng nên ông cũng chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thanh/3647748/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.