Giang Vu Thanh rất vô tư, trước khi ngủ còn băn khoăn chuyện Lục Vân Đình sắp kết hôn, ôm Lục Vân Đình ngủ một đêm, hôm sau ngắm hắn ngủ đã quên béng chuyện này.
Tướng ngủ Lục Vân Đình rất tốt, khi ngủ say gương mặt kia không còn vẻ sắc bén mà đẹp đến nỗi làm người ta không thể rời mắt.
Giang Vu Thanh ngắm hồi lâu, nghĩ thầm dù Lục Vân Đình muốn thành hôn cũng không nhanh như vậy, y vẫn có thể ở bên hắn một thời gian dài. Hơn nữa số phận đã định, nếu thiếu gia thật sự muốn cưới vợ thì y có cản cũng không được, cũng không thể cản.
Giang Vu Thanh lấy khổ làm vui nghĩ thầm.
Đảo mắt đã qua hai ngày, Giang Vu Thanh về thư viện học, còn Lục Vân Đình lại bận rộn với chuyện làm ăn của Lục gia. Thời gian như nước chảy, chẳng có gì khác biệt so với trước đây, nhưng trong lòng Lục Vân Đình đang mong chờ sinh nhật mình. Hắn ốm yếu từ nhỏ, biết trước mình sống không qua nhược quán nên tất nhiên không thích đón sinh nhật. Mỗi lần sinh nhật chẳng khác nào một lá bùa đòi mạng, tựa như thấy trước ngày nào mình sẽ chết.
Nhưng giờ thì khác.
Sức khỏe Lục Vân Đình dần khá hơn, nhìn giống hệt người bình thường, hắn theo Lục Đao tập quyền cước, tuy vẫn gầy nhưng vẻ xanh xao ốm yếu trên mặt đã biến mất sạch, thân hình cũng ngày càng rắn chắc, sẽ không chết trên giường bệnh.
Qua sinh nhật hắn có thể yên tâm nghĩ về hôn sự với Giang Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thanh/3646148/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.