Trong lời nói của Lục Vân Đình lộ vẻ ai oán, hai người kề sát nhau, mùi thơm trên áo hắn xen lẫn mùi thuốc đắng len lỏi vào mũi Giang Vu Thanh, y ngại ngùng lí nhí: "Thiếu gia......"
Lục Vân Đình xoa lớp chai mỏng trên ngón tay y rồi hừ khẽ: "Thiếu gia gì hả."
Giang Vu Thanh gãi lòng bàn tay hắn rồi chồm tới dụi dụi thái dương Lục Vân Đình, lẩm bẩm nói: "Ai không nhớ chứ, chẳng phải thiếu gia vẫn khỏe mạnh đó sao?"
"À," Lục Vân Đình không mặn không nhạt nói, "Ta khỏe thì khỏi cần nhớ chứ gì?"
Giang Vu Thanh yên lặng nghĩ thầm tính tình thiếu gia ngày càng trẻ con, còn hỏi mình có nhớ hắn không nữa.
Tất nhiên là nhớ rồi. Sao có thể không nhớ chứ? Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật cùng đi xa làm ăn, tuy chỉ đến Lâm Châu nhưng vẫn phải vượt qua Giang Châu, nhanh nhất cũng mất mấy ngày. Tuy bây giờ thiên hạ thái bình, thương đạo yên ổn, nhưng lỡ đụng phải kẻ không có mắt chưa biết chừng còn phải đánh nhau. Đây chỉ là phụ, quan trọng nhất là Lục Vân Đình rất kén chọn, ngày thường ăn cá chỉ ăn chỗ mềm nhất trên bụng cá, cái này không thích, cái kia không ăn, ăn gió nằm sương không dễ gì, chẳng biết sức khỏe Lục Vân Đình có chịu nổi không nữa?
Giang Vu Thanh từng muốn Lục Vân Đình làm ăn ngay tại Giang Châu, buôn bán ở đâu mà không được? Huống chi gia nghiệp nhà họ Lục đồ sộ đến mức Lục Vân Đình không cần phải bôn ba bên ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thanh/3586883/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.