Đêm nay chẳng biết vì nỗi nhớ nhung Lục Vân Đình rốt cuộc tan đi hay vì trước khi ngủ Lục Vân Đình khiến người ta hết sức yên tâm mà Giang Vu Thanh ngủ rất ngon.
Y còn nằm mơ.
Trong mơ Giang Vu Thanh về lại thôn Giang Gia, nơi này hẻo lánh, ít ruộng màu mỡ, có năm mất mùa dân chúng trong thôn phải thắt lưng buộc bụng, bán vợ con là chuyện thường tình ở thôn Giang Gia, thậm chí có nhà còn đẻ tù tì mấy năm liền để nuôi lớn bán cho người ta.
Giang Vu Thanh từng thấy đứa bé nhà kia, gầy như que củi, hai mắt trũng sâu khiến người ta sợ hãi, trong thôn chẳng có đứa trẻ nào muốn chơi với nó.
Mấy năm nay tai họa liên miên, tuy triều đình có cứu trợ nhưng chỉ là hạt cát trong sa mạc, huống hồ thuế má bây giờ cũng không nhẹ.
Giang Vu Thanh chưa bao giờ thấy đứa bé bị bán kia về lại thôn Giang Gia, có người nói nó sống rất tốt, người cay nghiệt chua ngoa thì cười lạnh nói cha mẹ còn không thể cho nó một cuộc sống tốt đẹp thì mong chi người dưng đối tốt với đứa con mà bọn họ bán đi như rơm rạ?
Lúc đó Giang Vu Thanh còn nhỏ nên cái hiểu cái không, đến khi bị cha mẹ mình dẫn tới trước mặt ông bà Lục, Giang Vu Thanh mới hiểu được cảm giác bị bán. Ở thư viện lâu ngày, y chứng kiến nhiều chuyện nên biết không phải đứa bé nào bị bán cũng may mắn như y —— Đã ký văn tự bán mình thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thanh/3586878/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.