Sau lần "cắn" kia, trong lòng Lục Vân Đình hoang mang bối rối, cảm giác như gặp quỷ thật. Hắn nói với Giang Vu Thanh đó là cắn, nhưng Lục Vân Đình biết rõ không phải cắn mà là mình muốn hôn Giang Vu Thanh.
Sao hắn lại muốn hôn Giang Vu Thanh chứ?!
Hắn điên rồi sao!
Trong lòng Lục Vân Đình nổi lên sóng to gió lớn, may mà Giang Vu Thanh vô tư nên thật sự tin lời Lục Vân Đình nói vì đói nên mới cắn y, mặc dù y cũng không biết đói và cắn y có liên quan gì với nhau.
Nhưng thấy y tin thì trong lòng Lục Vân Đình lại khó chịu, sao Giang Vu Thanh ngốc thế chứ, nói vậy mà cũng tin à? Ngốc ơi là ngốc, chút thông minh còn sót lại đều dồn vào việc học, nếu không phải đang ở nhà họ Lục, chỉ sợ y bị người ta bán đi còn phụ đếm tiền nữa.
Sao Giang Vu Thanh không hỏi thêm vài câu? Nếu y hỏi...... Nếu y hỏi, Lục Vân Đình nghĩ mình nên nói sao đây? Ý nghĩ này cứ mãi quanh quẩn như cá bơi lượn, thỉnh thoảng đụng vào tim làm hắn bồn chồn bứt rứt, có thứ gì đó cuồn cuộn chảy trong ngực.
Lục Vân Đình cắn không mạnh, Giang Vu Thanh xoa xoa, lẩm bẩm mấy câu rồi thôi. Chẳng biết từ lúc nào Lục Vân Đình rất thích véo má và bụng y, mới đầu Giang Vu Thanh chưa quen lắm, nhưng y vốn dễ tính, đặc biệt là với Lục Vân Đình—— Thiếu gia muốn véo thì cứ véo đi, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Giang Vu Thanh còn tự véo mình, xúc cảm đúng là tốt hơn nhiều so với lúc trước gầy nhom, hèn gì thiếu gia thích.
Có lẽ hắn cắn y cũng là vì như thế, phu nhân nói y còn nhỏ, lại học võ với Lục đại ca, mai mốt nhổ giò không còn miếng thịt nào, đến lúc đó thiếu gia sẽ không cắn nữa.
Giang Vu Thanh tự an ủi mình.
Giang Vu Thanh vẫn tiếp tục tập võ với Lục Đao, hôm sau Lục Vân Đình cũng dậy sớm ngồi một bên, trong lò đốt than, một tay hắn bưng trà nóng, tay kia cầm sách, nhìn Lục Đao dạy Giang Vu Thanh tập đá chân.
Giang Vu Thanh chưa bao giờ thấy Lục Vân Đình dậy sớm như vậy nên khuyên hắn, Lục Vân Đình tỏ vẻ ngươi đừng quản ta mà lo tập võ của ngươi đi, lại nói thêm mấy câu "thời điểm đẹp nhất trong ngày là sáng sớm", "thời niên thiếu ngàn vàng khó mua" để chặn miệng Giang Vu Thanh.
Một thời gian dài sau đó, người hầu Lục gia đều thấy thiếu gia mặt trời lên cao vẫn chưa dậy của bọn họ ôm lò sưởi tay ngồi trong đình, ngoài đình là Giang Vu Thanh và Lục Đao tập võ hây a hây a.
Một người mặc đồ kín mít, hai mắt nhắm hờ như có thể ngủ bất cứ lúc nào, một người tinh thần phấn chấn, mặc áo mỏng mà vẫn đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt hồng hào.
Lục Vân Đình thật sự không thích dậy sớm, sức khỏe hắn kém nên ngủ nhiều, ông bà Lục cũng chưa từng bắt hắn siêng năng cần cù, rời khỏi thư viện, Lục Vân Đình phải ngủ đẫy giấc mới dậy. Nhưng hắn lại muốn Giang Vu Thanh ở trước mắt mình mọi lúc mọi nơi, sau khi cân nhắc đành phải hậm hực rời giường.
Trong lòng hắn bực bội nên khi Giang Vu Thanh chạy tới trước mặt, tất nhiên hắn phải véo y cho hả giận.
Sau khi cắn Giang Vu Thanh một cái, Lục Vân Đình như được khai sáng, thấy vành tai hơi mỏng, cổ, cặp má bầu bĩnh, thậm chí đôi môi đỏ rực vì tập võ của y cũng muốn cắn. Nhất là miệng Giang Vu Thanh, miệng y nhỏ, mấu môi xinh xắn, đỏ mọng nhìn rất ngon miệng.
Lục Vân Đình thèm nhưng không dám cắn, cứ cảm thấy cắn xong sẽ không còn giống trước đây nữa. Nhưng khác chỗ nào thì Lục Vân Đình chưa từng trải qua phong nguyệt cũng không biết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]