Lục Vân Đình nói Giang Vu Thanh đừng hòng yên thân, thế là tối hôm đó, trước mặt Giang Vu Thanh bày mấy cái bánh bao và một đĩa đồ ăn kèm.
Đồ ăn kèm là củ cải mọng nước do nông dân trong điền trang trồng ra, phơi khô cắt nhỏ, thịt băm thì xào với dầu cho dậy mùi thơm. Bánh bao được làm từ bột mì trắng thượng hạng, đầu bếp có tay nghề giỏi nên làm bánh xốp mềm, tỏa ra mùi thơm của bột.
Ở điền trang hai người luôn ăn chung một bàn, trước mặt Lục Vân Đình là bảy tám món cầu kỳ khiến bánh bao và đồ ăn kèm trước mặt Giang Vu Thanh trở nên cực kỳ nghèo nàn. Giang Vu Thanh nghi hoặc chớp mắt, Lục Vân Đình liếc y rồi nói: "Tối nay ngươi chỉ được ăn cái này thôi."
Giang Vu Thanh "à" một tiếng rồi nhịn không được nhìn Lục Vân Đình, nghĩ thầm quả nhiên thiếu gia vẫn còn giận mình.
Rõ ràng đã nói không giận, kết quả y nói xong thì lại cáu —— Giang Vu Thanh nói thầm trong lòng, sau đó thấy Lục Vân Đình nheo mắt hỏi: "Lại mắng thầm ta chứ gì?"
Giang Vu Thanh lập tức lắc đầu như trống bỏi, "Đâu có, ta đâu có mắng thiếu gia."
Lục Vân Đình khẽ hừ một tiếng, Giang Vu Thanh ngồi xuống, nhìn bánh bao trắng to tròn trước mặt, nói nịnh một câu hiếm hoi: "Thiếu gia đúng là người tốt mà, ta ngu ngốc chọc giận thiếu gia mà thiếu gia còn cho ta ăn bánh bao trắng nữa."
Lục Vân Đình: "Trong miệng chẳng có câu nào thật cả."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-thanh/3585601/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.