Trên bầu trời, những làn sóng nhiệt cuồn cuộn bốc lên trên cao. Hạ Nhất Minh yên tâm đi theo Ngao Mẫn Hành rời khỏi Hạ gia trang, mặc dù hắn cũng không biết mục đích chuyến đi này là gì, nhưng đại đa số các thần đạo cường giả đang tập trung ở Hạ gia trang, nếu như lúc này mà còn xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, như vậy mặt mũi bọn họ chẳng phải là mất hết sao? Mà điều chính thức làm cho Hạ Nhất Minh phải thấy kinh nhạc chính là, Ngao Mẫn Hành dẫn hắn tới địa phương rất quen thuộc trước kia. Cảm nhận được khí tức nóng rực đang không ngừng truyền tới làm cho sắc mặt Hạ Nhất Minh hơi có chút quái dị. Nơi này chính là Tám Trăm Dặm Hỏa Diệm Sơn, trước khi đi hắn làm sao cũng không nghĩ ra được đầu Thần Long đó lại ở chỗ này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Trong đầu xuất hiện vô số ý niệm, nhưng thủy chung vẫn không nghĩ ra được Thần Long làm như vậy là có dụng ý gì. Hắn không khỏi thầm than một tiếng, Thần Long chính là Thần Long, việc làm thật sự là cổ quái khó lường. Bỗng nhiên, Ngao Mẫn Hành đang phi hành ở phía trước lại đột nhiên dừng lại, hắn đảo ánh mắt, tựa hồ như thoáng chần chờ một chút. Hạ Nhất Minh hồ nghi nói: - Ngao huynh, chẳng lẽ Thần Long đại nhân không ở đây sao? Ngao Mẫn Hành cười khổ nói: - Thần Long huynh truyền tin cho ta biết muốn mời ngươi tới Tám Trăm Dặm Hỏa Diệm Sơn gặp gỡ. Hắn hơi dừng lại một chút, ánh mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói: - Bất quá phạm vi của Tám Trăm Dặm Hỏa Diệm Sơn này cũng có chút hơi lớn. Ngay cả với định lực của Hạ Nhất Minh thì khi nghe thấy lời nói này của đối phương ánh mắt cũng không khỏi trợn tròn lên. Nơi này kéo dài đên tám trăm dặm, bề rộng cũng lên tới trăm dặm, Thần Long không ngờ lại chỉ mỗi địa danh, còn địa điểm chính xác lại để cho hai người bọn họ tự tìm kiếm, đây quả thật là vấn đề làm cho người khác đau đầu. Nhìn Ngao Mẫn Hành mặc dù vẫn bình thường, nhưng trong đôi mắt rõ ràng có chút tức giận. Hắn nhất thời hiểu được vị Ngụy Thần cảnh cường giả này đối với việc làm này của Thần Long hơi có chút bất mãn. Nếu như không phải là do Thần Long truyền tin, mà là một người khác thì Ngao Mẫn Hành đã không thèm quan tâm tới. Hơi cười, Hạ Nhất Minh nói: - Ngao huynh, nếu Thần Long tiền bối đã nói như vậy thì chúng ta nên thông tri cho ngài biết. - Thông tri? - Ngao Mẫn Hành hơi ngẩn ra, hỏi ngược lại: - Ngươi biết Thần Long huynh ở nơi nào sao? Hạ Nhất Minh vội vàng lắc đầu nói: - Nếu Thần Toán Tử đồng hành cùng chúng ta thì còn có khả năng thôi toán ra, nhưng Hạ mỗ thì đành bất lực. Ngao Mẫn Hành tức giận nói: - Đã như vậy ngươi làm sao có thể thông tri được cho Thần Long huynh biết. Hạ Nhất Minh cười hắc hắc hai tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lên Bảo Trư đang thoải mái ngồi trên lưng Bạch Mã Lôi Điện. Tiểu tư kia lập tức ưỡn ngực đưa chân nhảy xuống khỏi lưng Bạch Mã Lôi Điện. Thân hình nó ở giữa không trung run rẩy vài cái rồi trở nên to lớn hơn vô số lần, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một đầu quái thú to tới mười sáu, mười bảy trượng. Ánh mắt Ngao Mẫn Hành nhìn Bảo Trư tràn ngập vẻ hâm mộ, thần thú cấp bậc như vậy nếu Ngũ Hành Môn có được một đầu thì tốt biết bao. Mặc dù hắn biết trong đầu không nên xuất hiện suy nghĩ này, nhưng dù biết như vậy thì muốn làm lại là chuyện khác. Bảo Trư sau khi hóa lớn thì đột nhiên mở rộng mồm ra, từ trong miệng nó phát ra tiếng hống long trời lở đất. Tiếng long ngâm lấy nó làm trung tâm nhanh chóng lan tỏa ra bốn phương tám hướng, truyền đi rất xa, Ngao Mẫn Hành lập tức hiểu được ý định của Hạ Nhất Minh, hắn khẽ lắc đầu trong lòng cười khổ. Nguyên lai Hạ Nhất Minh lại sử dụng biện pháp lỗ mãng này để tìm Thần Long. Mặc dù biện pháp này không phù hợp với thân phận thần đạo cường giả, nếu truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ bị người ta cười nhạo. Nhưng mà không thể thừa nhận đây chính là biện pháp hiệu quả nhất lúc này. Khi đạo âm ba truyền ra ngoài, đám người Hạ Nhất Minh lẳng lặng đứng đợi một lúc nhưng cũng không có bất cứ thanh âm nào đáp trả lại. Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu nói: - Ngao huynh, Thần Long tiền bối hẳn là không ở trong vòng trăm dặm xung quanh đây, chúng ta nên đi sâu vào bên trong tìm xem. Ngao Mẫn Hành hiển nhiên cũng không phản đối, với tu vi của Thần Long, nếu ở trong vòng trăm dặm thì khi nghe thấy tiếng hống của Bảo Trư đã lên tiếng đáp lại. Tám Trăm Dặm Hỏa Diệm Sơn mặc dù có phạm vi rất lớn, nhưng do có Bảo Trư ở bên cạnh cho nên muốn thông tri cho người nào đó thì rất dễ dàng. Tám trăm dặm bất quá chỉ là tám lần nó hống lên mà thôi. Nhưng làm cho Hạ Nhất Minh lẫn Ngao Mẫn Hành cảm thấy buồn bực chính là sau khi Bảo Trư hống lên mười mấy tiếng mà vẫn không thấy tung tích của Thần Long. Đương nhiên, tiếng hống của Bảo Trư cũng không phải là không có thu hoạch gì, khi nghe thấy thấy tiếng hống giận giữ của thần thú có không ít các loại sinh vật kỳ lạ tồn tại trong Hỏa Diệm Sơn chạy tán loạn. Bên trong đó có không ít các loại sinh vật rất hiếm có, nghĩ không ra trong khu vực Hỏa Diệm Sơn này lại tồn tại không ít những sinh vật như thế, chỉ là hai người bọn họ không có bất cứ tâm tình nào để nhìn tới chúng nó. - Ngao huynh, ngài xác định Thần Long tiền bối truyền tin chứ? - Hạ Nhất Minh cẩn thận hỏi. Sắc mặt Ngao Mẫn Hành hơi đỏ lên một chút, hắn trầm giọng nói: - Hạ huynh yên tâm, lão phu còn không hồ đồ tới mức phân biệt không nổi thật giả. Hạ Nhất Minh liên tục gật đầu, hắn cũng không dám đặt nghi vẫn nữa, nếu không chính là khiêu khích Thần Long và Ngao Mẫn Hành. Chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc thì không ai làm ra chuyện này, đưa ánh mắt nhìn ra xa, Hạ Nhất Minh trầm ngâm nói: - Có lẽ Thần Long tiền bối đang bế quan cho nên không nghe được tiếng của Bảo trư. Hắn nhìn Bảo Trư đang ở trên không, nói: - Tiếp tục gọi hai tiếng nữa xem sao. Bảo Trư mặc dù không muốn nhưng Hạ Nhất Minh đã lên tiếng thì cũng đành không tình nguyện hống lên hai tiếng. Chỉ là hai tiếng hống này lại không khỏi có chút yếu hơn những tiếng khi nãy. Ngao Mẫn Hành cười khổ lắc đầu, nếu như Thần Long huynh ở đây thì cho dù là đang bế quan khổ tu cũng không thể không nghe thấy được thanh âm của thần thú. Hắn đang định mở miệng thì lúc này từ xa đột nhiên vang lên một tiếng long ngâm đáp lại, sau đó một đám mây đen chậm rãi bay tới. Ở trên không trung của Hỏa Diễm Sơn, căn bản là không thể hình thành được đám mây đen ẩn chứa năng lượng Thủy hệ khổng lồ như vậy, áng mây đen này di chuyển với tốc độ không phải nhanh, nhưng nó lại bình an bay trên bầu trời Hỏa Diễm Sơn. Đám người Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được, đây khẳng định là do Thần Long làm ra, hai người nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng bay tới phía trước để nghênh đón. Sau một lát, bọn họ đã đi tới khu vực bị mảng mây đen đó bao phủ. Từ trong đám mây đen, một cái đầu rồng chậm rãi thò ra, đây chính là Thần Long phương Đông mà bọn họ vẫn tìm nãy giờ. - Các ngươi làm sao lại tới nhanh như vậy? - Thần Long đại nhân nghi hoặc hỏi làm cho hai người Ngao Mẫn Hành và Hạ Nhất Minh không biết nói gì.... Tựa hồ như nhận ra bản thân có chút thất thố, Thần Long hơi cười nói: - Ngao tiên sinh, đa tạ ngài. Ngao Mẫn Hành vội vàng quay sang Thần Long ôm quyền nói: - Thần Long huynh không cần khách khí. Hắn dừng lại một chút, nói: - Ngũ Hành Môn đã sớm vì Thần Long huynh kiến tạo một phụ đệ rất tốt, không biết Thần Long huynh khi nào có thể đến đó cư ngụ. Hạ Nhất Minh hơi giật mình, trong lòng hiểu ra, trách không được Ngao Mẫn Hành đối với chuyện của Thần Long đại nhân lại để tâm như vậy, nguyên lai là do Ngũ Hành Môn đã sớm có ý định mời Thần Long làm thần thú thủ hộ cho môn phái. Nếu như Thần Long thật sự trở thành thần thú thủ hộ môn phái cho Ngũ Hành Môn, như vậy Ngũ Hành Môn đã chính thức là môn phái đứng đầu trong thiên hạ a. Thiên hạ đệ nhất thần thú cùng với thiên hạ đệ nhất nhân loại liên thủ với nhau thì còn lực lượng nào có thể là địch thủ của Ngũ Hành Môn nữa? Thần Long cười ha hả mấy tiếng, nói: - Ta lần này tìm Hạ Nhất Minh là muốn luyện chế một vật, nếu thành công thì một tâm nguyện đã hoàn thành, ngày sau có thể tới định cư ở Động Thiên Phúc Địa. Trong lòng Ngao Mẫn Hành nhất thời cảm thấy mừng rỡ, hắn đã ở chung với Thần Long mấy trăm năm, biết nó luôn luôn nói một là một, nói hai là hai. Thi lễ một cái, Ngao Mẫn Hành nói: - Như vậy Ngao mỗ sẽ quét dọn phòng ốc để chờ đại giá của Thần Long huynh. Dứt lời, hắn xoay người nói: - Hạ huynh, lão phu cũng nên trở về, yêu cầu mọi người cùng nhau tới Bắc Cương, vô luận thế nào cũng phải làm thật tốt chức vị bà mối này cho ngươi. Hạ Nhất Minh đối với chuyện của Thần Long cũng không có nửa điểm nắm chắc, nhưng nghe những lời này của Ngao Mẫn Hành thì lập tức vui vẻ nói: - Như vậy cảm tạ Ngao huynh nhiều. Hắn ở trong ánh mắt Ngao Mẫn Hành thấy được một tia chờ mong, nghiêm nghị nói: - Ngao huynh yên tâm, chỉ cần tiểu đệ đủ khả năng sẽ không có nửa điểm dám trễ nải. Ngao Mẫn Hành lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, hắn truyền âm vào tai Hạ Nhất Minh: - Nếu Hạ huynh có thể giúp Thần Long huynh hoàn thành tâm nguyện thì Ngũ Hành Môn xin được báo đáp lại ân tình này. Lấy thân phận của hắn mà đưa ra lời hứa hẹn tự nhiên là cũng không thể thất hứa, quay sang Thần Long khẽ chào một cấu, Ngao Mẫn Hành xoay người rời đi, chỉ chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ. Hạ Nhất Minh đưa ánh mắt nhìn theo, có Ngao Mẫn Hành cầm đầu như vậy chuyến này các thần đạo cường giả tới Bắc Cương Băng Cung phỏng chừng là có thể hù dọa Băng Tiếu Thiên a. Chỉ bằng vào quan hệ của những người này, thì ngày sau khi Viên Lễ Huân tiếp chưởng Băng Cung cũng không có ai dám phản đối. Bởi vì phản đối Viên Lễ Huân chính là đối nghịch với toàn bộ thần đạo cường giả trong thiên hạ, chỉ cần suy nghĩ kỹ hậu quả thì sẽ không ai dám làm. - Hạ Nhất Minh, ngươi quả là giỏi. - Đúng lúc này, thanh âm của Thần Long vang lên giữa không trung, ánh mắt nó nhìn về phía Hạ Nhất Minh tràn ngập thần thái hài lòng. Hạ Nhất Minh vội vàng thu liễm tâm thần, trầm giọng nói: - Thần Long tiền bối nói vậy là có ý gì? Thần Long cười lớn một tiếng, nói: - Ta sớm biết ngươi khẳng định có thể tấn giai Ngụy Thần cảnh nhưng lại không nghĩ tới tốc độ sẽ nhanh như thế. Tốt lắm, tốt lắm.... Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi hồ nghi, bản thân tiến giai nhanh cùng với nó có quan hệ gì chứ? Nửa ngày sau, Thần Long mới thu liễm tiếng cười của mình nói: - Nói thật cho ngươi biết, ta muốn đoán tạo một kiện vật phẩm, nhưng lực bất tòng tâm, cho nên phải cần một người giúp đỡ. Mà người có thể giúp đỡ được ta phải có tu vi võ đạo ít nhất đạt tới Ngụy Thần cảnh. Ngươi trước kia mạnh dù rất mạnh, nhưng cảnh giới võ đạo không đủ, cho nên muốn trợ giúp ta cũng không được, chỉ là bây giờ thì tốt rồi. Hạ Nhất Minh lúc này mới thư thái, nếu như Thần Long muốn hắn trợ giúp đoán tạo một kiện vật phẩm hắn được nhiên không có bất cứ vấn đề gì. Chỉ là, trầm ngâm một chút, Hạ Nhất Minh nói: - Thần Long tiền bối, Hạ mỗ bất quá chỉ là Ngụy Thần cảnh cường giả vừa tấn giai, mà Ngụy Thần cảnh trong thiên hạ có mấy người, ngài nếu như đồng ý xuất ngôn yêu cầu thì bọn họ hẳn là cũng hết sức làm việc. Thân phận của đầu Thần Long này không phải là tầm thường, nếu nó đã mở miệng thì Lưu Mục, Mã Dự cũng hải tranh nhau trợ giúp nó. Mà Thần Long lại không nghĩ nhờ tới bọn hắn, lại muốn bản thân Hạ Nhất Minh đứng ra trợ giúp khiến cho hắn cảm thấy nghi hoặc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]