🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sơn động trong đáy biển vô cùng bí ẩn, cho dù đã tới một lần nhưng Hạ Nhất Minh vẫn như trước không thể tìm ra nó.
Bởi bọn họ theo phương hướng tìm tới đây mà không phải di chuyển bằng Truyền tống trận. Ngọn núi dưới đáy biển này vô cùng to lớn, khó tìm nơi tiến vào lúc trước. Bất quá cũng may bên cạnh Hạ Nhất Minh còn có người như Bách Linh Bát. Gã đặt Định vị khí trong sơn động, hơn nữa không ngừng phát ra tin tức chỉ bản thân gã tiếp thu. Bởi thế được Bách Linh Bát dẫn đường, bọn họ mất mấy canh giờ đã đi qua phân nửa ngọn núi, tới nơi lúc trước đã tiến vào.
Nhìn Bách Linh Bát vén đám rong rêu che khuất huyệt động, đôi mắt Hạ Nhất Minh mơ hồ phát sáng.
Ý niệm hắn mau chóng phóng thích, theo đó chậm rãi gật đầu.
Trong phạm vi hắn thăm dò, huyệt động không tồn tại nhân loại hoặc sinh mệnh cường đại khác. Đương nhiên trong huyệt động có vài khí tức sinh mạng nhỏ bé cơ hồ không cần quan tâm. Ngẩng đầu bước vào, mọi người đã rất nhanh tiến vào đại sảnh.
Nhìn cảnh quen thuộc này đám người Hạ Nhất Minh đôi mắt ánh lên vẻ mong chờ. Giống như đôi mắt bọn họ ấn giấu ngọn lựa đang bùng cháy.
Bảo trư hừ vài tiếng, nói:
- Ngũ Hành Môn thật ngu ngốc, Nơi quan trọng như vậy lại không phái người canh gác. Hắc hắc. Nếu chúng ta phát hiện nơi này, nhất định sẽ phái một vị Thần đạo cường giả thủ hộ.
Hạ Nhất Minh giật mình, trầm ngâm một chút nói:
- Bảo trư. Nếu Hạ gia trang phát hiện bảo tàng này, ta cũng sẽ không để người canh giữ.
Bảo trư sửng sốt, đôi mắt đầy vẻ hoài nghi.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh không ngừng chuyển động, đồng thời hắn thấp giọng nói:
- Hoàn cảnh nời này khá kỳ lạ. Cả ngọn núi ẩn nặc dưới đáy biển, đối với người không biết mà nói, chính là sự che giấu tốt nhất.
Hắn nói tới đây dừng một chút, cười nói:
- Nếu chúng ta không biết tồn tại ngọn núi ở nơi này, cho dù bay qua cũng không dừng lại xem xét. Bởi thế không ai thủ hô nơi này mới là tốt nhất.
Bảo trư nghiêng đầu như tự hỏi.
Hạ Nhất Minh nói quả thật có đạo lý. Địa hình kỳ dị như vậy, khả năng bị phát hiện là rất thấp. Hơn nữa nếu thật sự phái một vị Thần đảo cường giả trấn giữ nơi này, thời gian buồn chán dạo quanh, khả năng gặp một đầu Thần thú hay nhân loại là rất lớn.
Chớp mắt, bảo trư không phục nói:
- Không phái người thủ hộ nơi này. Nếu bị Thần thú trong biển phát hiện, khi đó sẽ ra sao?
Hạ Nhất Minh bật cười, nói:
- Bảo trư. Sinh vật đại dương có đặc điểm thế này. Sinh vật càng cường đại thân thể càng to lớn. Huyệt động dẫn tới đây Tiên thiên linh thú đại dương đã không thể tiến vào. Bởi vậy cơ bản sẽ không bị linh thú cường đại phát hiện. Về phần đám sinh vật yếu ớt...
Hạ Nhất Minh cười cười, không thèm nói thêm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bảo trư cũng đã hiểu, đám người Ngao Mẫn Hành cứ cách trăm năm tới đây một lần, nếu phát hiện huyệt động bị sinh vật đại dương chiếm cứ, khẳng định sẽ không nương tay. Tới lúc đó cho dù là Tiên thiên linh thú cũng đi vào tử lộ.
Bảo trư vận lực, thoáng cái đã nhảy lên lưng Lôi điện, nói:
- Được rồi. Ngươi nói có lý.
Hạ Nhất Minh mỉm cười tiến lên, sau khi gõ gõ thạch bích, khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Lần trước tới đây bọn họ đi cùng Ngao Mẫn Hành, dưới sự giám sát của hai vị Thần đạo cường giả, đám người Hạ Nhất Minh tuyệt đối chấp hành quy củ. Đừng nói tùy ý kiểm tra như lúc này, cho dù đi lại xung quanh cũng không thể.
Bất quá hoàn cảnh hiện tại, bọn họ không cần cố kỵ quá nhiều, cho dù cần phá hủy nơi này, bọn họ cũng thoải mái hành động.
Dù sao đám người Ngao Mẫn Hành muốn trở lại đây cũng phải mười năm sau. Thời gian dài như vậy đủ để bọn họ xóa sạch dấu vết. Bách Linh Bát đột nhiên nói:
- Ngươi phát hiện điều gì?
Hạ Nhất Minh thấp giọng nói:
- Bức vách này không biết là tài liệu gì lại cứng rắn tới vậy?
Hắn lắc đầu tựa hồ như khó tin nói:
- Ta đã thử qua. Cho dù dùng Thần lực cũng không cách nào tổn hại.
Bảo trư cùng Lôi điện nhất thời kinh hãi, ánh mắt tràn ngập tò mò.
Hạ Nhất Minh lúc này là một vị Thần đạo cường giả hàng thật giá thật, nếu ngay cả Thần lực của hắn cũng không thể phá hư bức vách, chỉ e độ cứng của nó đã ngang ngửa Thần khí. Bách Linh Bát đôi mắt lóe sáng, nói:
- Thần lực có thể phá hư bức vách này.
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, hắn không ngờ Bách Linh Bát lại nhàn rỗi muốn chứng minh quan điểm của mình. Bảo trư khẽ cười, Lôi điện do dự một chút, chiêc sừng trên đầu ngưng tụ lôi điện cường đại.
Một tia điện mang tím sẫm như ẩn như hiện, bạch mã muốn dùng thực lực thử độ cứng bức vách này.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, vội vàng nói:
- Lôi điện. Năng lực của ngươi không nên sử dụng tại đây. Nếu để lại dấu vết sau này sẽ rất phiền toái.
Bạch mã chớp mắt, tia điện mang trên sừng rốt cuộc thu lại.
Lôi điện lực mặc dù cường đại nhưng đồng thời dấu vết để lại rất rõ, trong khi đám người bọn họ tới đây không muốn Ngũ Hành Môn biết, bởi thế Lôi điện không thể ra tay công kích.
Bảo trư bốn vó khẽ động đã vọt tới, thân thể nó hóa thành một đạo quang mang nhanh chóng trùng kích bức vách.
Tiểu tử này mặc dù không biến thân nhưng lực lượng thân thể không thua kém bất kỳ đầu Thần thú nào. Huống hồ trên thân thể bảo trư mơ hồ lóe ra quang mang kỳ dị, đây chính là lực lượng bảo hộ đặc biệt khi nó tiến giai Thần đạo cảm ngộ được.
Một tiếng nổ lớn vang lên khi thân thể bảo trư tiếp xúc cùng bức vách. Lúc này tiểu tử như bị khóa chặt trên đó, tròng mắt đảo loạn, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Hạ Nhất Minh khẽ cười, nói:
- Tiểu tử kia. Đã tin chưa?
Bảo trư khẽ động thân thể, lập tức rời khỏi bức vách rơi xuống. Ánh mắt mọi người không khỏi kinh hãi lần nữa.
Sau khi bị Thần thú như bảo trư công kích, bức vách này ngay cả một chút tổn hại cũng không xuất hiện. Bức vách vẫn bóng loáng như gương không một vết rạn.
Tuy nói bảo trư không xuất toàn lực nhưng va chạm vừa rồi không phải tầm thường. Bởi vậy có thể thấy độ cứng của bức vách này cho dù Thánh thú đại dương tới đây cũng đừng mong phá hư. Đám người Ngao Mẫn Hành hẳn biết rõ điều này bởi vậy thoải mái không cử người canh giữ.
Hạ Nhất Minh quay đầu, hắn cười dài nói:
- Bách huynh. Thần lực thật sự có thể phá hủy bức vách này sao?
Đôi mắt Bách Linh Bát phát sáng đột nhiên bắn ra một đạo quang mang. Đạo quang mang này trong hư không hình thành một hình lập thể.
Đây là một ngọn núi lớn, mặc dù không biết bị thu nhỏ bao nhiêu nhưng bất luận nhìn từ góc độ nào cũng thấy nó vô cùng cao lớn. Đồ hình trong hư không chậm rãi biến hóa, một đạo quang mang đột nhiên sáng lên, nó xẹt qua ngọn núi mô phỏng này. Hạ Nhất Minh nhăn mặt, hắn biết đây tượng trưng cho kiệt tác của một vị Thần đạo cường giả.
Một vị Thần đạo cường giả, phát ra quang mang thần binh chém đứt ngọn núi cũng không phải chuyện kỳ lạ. Bất quá biến hóa tiếp theo khiến hắn thất kinh.
Trong hư không đột nhiên xuất hiện vô số dao động như sóng biển, chúng bao phủ ngọn núi mô phỏng kia. Đồ hình chậm rãi hạ xuống, sườn núi có một huyệt động nhỏ. Huyệt động này không nghi ngờ chính là nơi bọn họ đang đứng.
Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ biến, nói:
- Bách huynh. Đây là thứ gì?
- Ta mô phỏng lại trước đây.
Bách Linh Bát bình tĩnh nói:
- Ta dựng lại nguyên trạng ngọn núi này.
Bảo trư đột nhiên kêu lớn:
- Ta hiểu rồi. Nơi này vốn là hòn đảo nhỏ.
Bách Linh Bát chậm rãi gật đầu, nói:
- Đỉnh núi này vốn xuất hiện trên mặt nước, nhưng bị một người chém đứt.
Gã dừng một chút nói:
- Bức vách này cũng như vật chất xung quanh. Bởi thế Thần lực chặt đứt cả ngọn núi khẳng định có thể phá vỡ bức vách này.
Hạ Nhất Minh không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.
Những vị Hư thần cảnh cường giả bọn họ muốn tạo ra chút thương tổn nhưng bức vách không hề suy chuyển. Không ngờ người kia một kích trực tiếp chém cả ngọn núi thành hai nửa. Cùng là Thần đạo cảnh giới, chênh lệch không ngờ khó tin tới vậy.
Thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Ngũ Hành Lão tổ quả không hổ danh Chân thần cảnh cường giả. Uy lực không phải chúng ta có thể tưởng tượng.
Bảo trư cùng Lôi điện đồng thời trầm xuống. Bọn họ mặc dù không cuồng vọng tới độ cho rằng bản thân vô địch thiên hạ nhưng ít nhiều cung có vài phần hăng hái, thiếu niên đắc chí.
Bất quá trong một tháng vừa rồi, đầu tiên gặp một người đeo mặt nạ tu vi Hư thần cảnh áp chế hoàn toàn, lúc này được chứng kiến Ngũ Hành Lão tổ cường đại tới khó hình dung. Trong lòng bọn họ thật sự dao động.
Khoảng cách tới xưng hào Vô địch thiên hạ còn quá xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.