🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một loạt tiếng pháo nổ lên trong Hạ gia trang, tiếng nổ liên tiếp bao hàm cả những lời chúc mừng của vô số người.
Hạ gia trang hôm nay đã là một cỗ lực lượng khổng lồ không thể thiếu của vùng Tây Bắc. Đây cũng không chỉ vì Hạ Nhất Minh giành được vị trí đứng đầu trong cao thủ đương đại, mà cũng bởi vì trong Hạ gia trang có hai vị cường giả cấp bậc tôn giả chấn giữ.
Ở trong vùng Tây Bắc này, cho dù là tam đại cường quốc ngày trước cũng chỉ có một hai vị tôn giả mà thôi. Mà lúc này chỉ có cường đại môn phái Thiên Trì nhất mạch so sánh được với Hạ gia trang.
Tuy nhiên, niềm kiêu hãnh của Hạ gia trang - Hạ Nhất Minh lại là môn hạ của Thiên Trì Sơn, cho nên song phương không hề xảy ra chút xung đột nào, ngược lại còn thân nhau như một nhà.
Vào đầu năm mới năm nay, Hạ gia lão tổ tông Hạ Vũ Đức từ Hoành Sơn quay trở lại, đồng hành với lão còn có tất cả các tiên thiên cường giả của Hoành Sơn nhất mạch. Cũng bởi vì liên quan tới Hạ Nhất Minh, danh tiếng của hắn không chỉ có trong Hoành Sơn nhất mạch, mà trong toàn bộ các phân chi của Thiên Trì môn đều là đứng đầu.
Dưới sự dẫn đầu của Hạ Vũ Đức, đông đảo gia nhân đã lập một buổi tiệc lớn ở trong khoảng sân rộng rãi để chiêu đãi các tân khách. Thanh thế của bữa tiệc đón năm mới do Hạ gia trang tổ chức có thể nói là đứng đầu của vùng Tây Bắc này.
Ở đây chẳng những có sứ giả của các nước trong vùng Tây Bắc, mà ngay cả một ít tiên thiên cường giả của các phân nhanh Thiên Trì cũng tới.
Trên vị trí chính của bữa tiệc, Hạ Vũ Đức, Sở Hao Châu, Đặng Triệu Thần, Vu Kinh Lôi cùng mấy nhân vật có địa vị tôn quý ngồi, trong đó có cả Thiên La quốc chủ Vu Thụy Bồi. Nhưng cho dù là hắn cũng không có tư cách ngồi trên vị trí chủ vị.
Dù sao đây cũng là thế giới vũ lực vi tôn, là một người hoặc một thế lực có vũ lực cường đại thì vị trí của nó còn trên cả hoàng gia, tình huống như vậy thì ở đây cũng không có gì là lạ.
Trong tiếng pháo rộn ràng vang lên, vẻ mặt Hạ Vũ Đức đột nhiên hiện lên một tia ảm đạm.
Sở Hao Châu ở bên cạnh ánh mắt như điện, rất nhanh có thể phát hiện ra được sự khác thường của lão, nói:
- Hạ trang chủ, hôm nay là ngày vui, ngươi còn có tâm sự gì sao?
Trước khi Hạ Nhất Minh ra đi đã đem toàn bộ Hạ gia trang phó thác cho lão, Sở Hao Châu mặc dù không tận tâm tận lực làm việc, nhưng trong Hạ gia cũng là một nhân vật trụ cột. Hôm nay Hạ gia lão tổ tông ở trong lễ mừng năm mới lại lộ ra vẻ ảo não làm cho hắn có chút buồn bực.
Hạ Vũ Đức vội vàng nói:
- Sở tiền bối, vãn bối chỉ là đang nhớ tới Nhaats Minh mà thôi.
Sở Hao Châu hơi giật mình một cái, trên mặt hắn không khỏi lộ ra nụ cười khổ. Nếu như Hạ Vũ Đức có tâm sự gì thì hắn tuyệt đối không ngại mà ra tay giải quyết, nhưng nhớ tới Hạ Nhất Minh thì đành chịu.
Với thực lực của Hạ Nhất Minh hôm nay thì hắn giống như một vị thần tiên, hành tung bất định, cho dù là Sở Hao Châu cũng không thể nào tìm ra được vị trí chính xác của hắn.
Hơn nữa, những nhân vật có tu vi như vậy thì đều thích tìm nơi hẻo lánh bế quan, về phần khi nào xuất quan không ai có thể xác định được.
Đám huynh đệ Hạ Thuyên Tín cùng Hạ gia trang đời thứ ba đều có vẻ mặt như vậy, đối với một người đã kéo Hạ gia trang từ một gia trang của vùng núi nhỏ lên thân phận đứng đầu của vùng Tây Bắc bọn họ cũng rất hoài niệm.
Vô luận là lòng hoài niệm này xuất phát từ trái tim hay lòng từ tâm, thì vẫn có thể khẳng định không ai hy vọng Nhất Minh sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi vì một khi Hạ Nhất Minh gặp chuyện không may, toàn bộ Hạ gia trang sẽ sụp đổ mà không một ai để ý tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hôm nay khi nghe lão tổ tông bỗng nhiên nhắc đến, không khí xung quanh nhất thời có chút nặng nề.
Người có đủ tư cách ngồi ở vị trí chủ vị hôm nay đều là những nhân vật có quyền thế trong nhân gian hoặc ít nhất cũng là tiên thiên cao thủ. Số lượng những người này đã vượt qua hơn cả ngàn người, nhưng một khi đề cập tới ba chữ Hạ Nhất Minh thì không khí trở nên yên tĩnh, không ai dám nói bừa.
Hạ Vũ Đức khẽ lắc đầu nói:
- Nhất Minh đã rời nhà gần hai năm rồi, năm trước nó không trở về, nếu năm nay cũng vậy thì vừa tròn hai năm.
Shc khẽ nhíu mày nói:
- Hạ huynh đệ là nam nhi chí tại bốn phương, hắn bây giờ tuổi còn trẻ, chính là lúc xông xáo trong thiên hạ, là thời gian tu luyện võ đạo tốt nhất. Nếu như lúc này vì việc nhà ảnh hưởng thì quả thật phí phạm thiên phú của hắn.
Tất cả mọi người đều len lèn nhìn lại về phía vị Ngũ Khí đại tôn giả này, mặc dù nhiều người nơi đây có thân phận hiển hách, nhưng số người có đủ tư cách dùng khẩu khí này nói chuyện với Hạ Vũ Đức chỉ sợ có mỗi mình hắn.
Ngoại trừ hắn ra cho dù cùng là tôn giả như Đặng Triệu Thần hay Thiên La quốc chủ Vu Thụy Bồi cũng không có khả năng. Đây không phải chỉ vì tu vi võ đạo của Sở Hao Châu cao thâm, mà quan hệ của hắn với Hạ Nhất Minh không hề tầm thường, cơ hồ không khác gì thân nhân.
Hạ Vũ Đức than nhẹ một tiếng, nói:
- Vãn bối cũng hiểu được đạo lý này, chỉ là tuổi vãn bối đã lớn cho nên không khỏi có chút hoài niệm.
Sở Hao Châu cười ha hả chốc lát, lão giơ chén rượu trước mặt lên, hào hùng nói:
- Hạ trang chủ, hùng ưng phải bay lượn ngàn dặm trên bầu trời, đó mới xứng với thiên phú của Hạ huynh đệ. Về phần một mực không có trí lớn ru rú ở nhà thì có thể làm được chuyện gì chứ.
Thân hình Hạ Vũ Đức hơi run lên, sau đó lão bật cười giơ chén rượu lên chạm với Sở Hao Châu.
Lão chỉ là có chút cảm khái mà thôi, được Sở Hao Châu tiền bối chỉ điểm cho một chút, trong lòng lão cũng thoáng hơn rất nhiều.
- Bẩm trang chủ, Thiên Trì tông chủ đại nhân cùng Thần Toán Tử đại nhân tự mình tới. - Một đam thanh âm từ phía xa vang lại.
Hai mắt Hạ Vũ Đức sáng ngời, vội vàng đứng lên nói:
- Các vị theo ta ra nghênh đón nào.
Hắn nói những lời này không chỉ mọi người trong bàn, mà là yêu cầu mọi người trong những bàn tiệc chính. Dù sao số lượng đang ăn ở đây rất đông đảo, nếu cả hơn ngàn người đi ra thì tình cảnh sẽ loạn lên mất.
Đối với hai người đến, ánh mắt đám tân khách đều tỏ vẻ hâm mộ, đương nhiên trong đó còn mang theo vài phần kính sợ.
Kỳ thật Thiên Trì tông chr cùng Thần Toán Tử không phải là lần đầu tới đây, vài năm trước bọn họ cũng tự mình tới đây một lần. Về phần năm ngoái thì cũng từng phái mấy vị tôn giả đến đây, những chuyện vinh quang như vậy trong lịch sử vùng Tây Bắc này thì đây chính là lần đầu.
Bất quá nếu như không có chuyện này thì Hạ gia trang cũng không thể chỉ trong vòng ba năm trở thành một cỗ lực lượng số một số hai của vùng Tây Bắc.
Đám người Hạ Vũ Đức vội vã đi ra ngoài cửa, lập tức thấy được Đế Thích Thiên với mái tóc bạc tung bay phía sau cùng Thần Toán Tử, trông hai người giống như hai vị thần tiên hạ phàm vậy.
Hạ Vũ Đức cùng đám người Vu Kinh Lôi tiến lên đón chào, bọn họ đều là môn hạ của một trong Thiên Trì cho nên sử dụng lễ đệ tử để ra mắt.
Dtt vội vàng vung tay áo lên, khẽ thở dài:
- Lão phu tưởng rằng Nhất Minh đã trở về, không nghĩ tới chuyến này lại đến không công rồi.
Đám người Hạ Vũ Đức hơi lộ vẻ xấu hổ trên mặt, bọn họ đương nhiên biết, có thể khiến cho Đế Thích Thiên tự thân tới đây đương nhiên không phải là vì muốn tới nói nhảm, mà là vì Hạ Nhất Minh. Nếu không như thế, bọn họ chỉ cần làm giống như hàng năm, phái một vị tôn giả đến là cũng đủ khiến cho Hạ gia trang đạt được rất nhiều vinh dự.
Bất quá, đối với chuyện Đế Thích Thiên trực tiếp nói như vậy không ai có dũng khí biểu đạt chút bất mãn nào. Chỉ cần nghĩ tới thân phận của người này, mọi người lập tức bình tĩnh trở lại.
Sở Hao Châu cũng đứng ở xa thi lễ, bất quá ở trong mắt hắn mơ hồ hiện lên vài tia kích động.
Ngũ Khí đại tôn giả không phải một người có thể so sánh, lần đầu tiên lúc nhìn thấy Đế Thích Thiên lão đã cảm nhận được khí độ của người này sâu không thể lường được.
Loại khí độ này hai năm trước đây khi gặp phải không thể so sánh được, nghĩ tới một tin đồn trong thiên hạ, trong lòng hắn cuối cùng đã khẳng định.
Bất quá, cũng bởi vì như thế cho nên trong lòng hắn mới cảm thấy rất xúc động.
Nguyên lai thần đạo đã biến mất năm nghìn năm thì nay đã tái hiện trong thiên hạ.
Đồng thời, ở sâu trong nội tâm của lão còn có ước vọng mà không có bất luận kẻ nào có thể nghĩ tới, đó chính là một ngày nào đó lão sẽ tấn giai thần đạo.
- Tông chủ đại nhân, tiệc rượu đã chuẩn bị thỏa đáng, xin mời ngài ngồi vào bàn. - Hạ Vũ Đức cười khổ một tiếng, cung kính mời.
Đế Thích Thiên khẽ gật đầu, dưới sự dẫn đường của mọi người rất nhanh đã đi tới một chiếc bàn vừa được xếp ra.
Sau khi vị truyền thuyết của vùng Tây Bắc này an vị, cả khu vực xung quanh đều trở nên an tĩnh, đến ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng nghe thấy được. Không người nào dám ở đây lên tiếng ồn ào, thậm chí ngay cả những lời thì thầm cũng không có.
Đế Thích Thiên bật cười nói:
- Mọi người cứ tự nhiên ăn uống đi, không cần cố kỵ lão phu.
Mọi người vâng vâng dạ dạ ngồi xuống, mặc dù Đế Thích Thiên đã nói như vậy nhưng chỉ cần không phải kẻ ngốc thì không ai dám làm như thế.
Hạ Vũ Đức nhẹ nhàng vỗ hai tay vào nhau, những tiết mục ca múa sớm đã được chuẩn bị thỏa đáng lập tức được thực hiện, cũng nhờ vậy mà không khí như sống lại được một chút.
Kỳ thật bọn họ cũng đang chờ sứ giả của Thiên Trì nhất mạch tới, nếu không những tiết mục này đã sớm được biểu diễn.
- Thần Toán Tử, ngươi lần này tính sai rồi. - Đế Thích Thiên mỉm cười trêu chọc nói:
- Nhất Minh đến lúc này vẫn chưa trở về, phỏng chừng năm nay cũng không về nhà.
Thần Toán Tử hơi khom lưng xuống, cung kính nói:
- Tông chủ đại nhân, ngày hôm nay vẫn còn dài, lúc này kết luận như vậy không khỏi quá sớm a.
Ánh mắt đám người Hạ Vũ Đức lập tức sáng ngời lên, bọn họ đều tập chung nhìn về phía Thần Toán Tử.
Vị lão nhân này không chỉ ở vùng Tây Bắc, mà ngay cả phương Đông và phương Tây cũng là cao thủ đứng đầu về toán thuật. Nếu như hắn đã tự mình thôi diễn thì tới tám chín phần ngày hôm nay Hạ Nhất Minh sẽ trở về.
Tin tức này lập tức bay tới khắp mọi bàn tiệc, rất nhiều người đều động tâm, hành tung của Hạ Nhất Minh bây giờ xuất quỷ nhập thần, khó có khi hắn chịu dừng lại ở Tây Bắc. Ở nơi này đại đa số mọi người chưa từng gặp mặt, hôm nay nghe nói có thể nhìn thấy một vị cường giả trong truyền thuyết sánh ngang với Đế Thích Thiên thì nhất thời ai cũng cảm thấy phấn khích.
Các tiết mục trên sân khấu mặc dù được chuẩn bị rất tỉ mỉ, rượu trên bàn tiệc mặc dù rất ngon, nhưng không hiểu vì sao tất cả mọi người đều không muốn thưởng thức. Bọn họ đều đang trao đổi suy nghĩ, ánh mắt với nhau, tựa hồ như không thể chờ đợi được nữa.
Đương nhiên, đâu cũng là do Thần Toán Tử thôi diễn mà ra, cho nên mọi người mới không thể chờ đợi được, nếu như là người khác thôi diễn thì chỉ sợ không có người nào quan tâm tới.
Bỗng nhiên, Đế Thích Thiên đang ngồi ổn định trên ghế của mình ngẩng đầu lên cao, trên mặt nở nụ cười nhẹ nói:
- Đến...
Tiếng nói của Đế Thích Thiên mặc dù rất nhẹ, nhưng khi nó vang lên giống như tiếng sấm giữa buổi tiệc vậy.
Tất cả mọi người đều chú mục nhìn xung quanh, nhưng đáng tiếc từ đầu tới cuối không ai phát hiện được điều gì.
Từ từ, bọn họ tựa hồ như phát hiện ra ánh mắt của Đế Thích Thiên, cho nên mọi người đều đưa mắt nhìn theo.
Bỗng nhiên, từ xa tựa hồ như xuất hiện thêm một chấm màu đen đang dần to ra.
Cũng không phải tất cả mọi người có thể thấy rõ được điều này, chỉ những người có tu vi võ đạo cao thâm mới nhìn ra.
Sở Hao Châu giật mình, thần đạo cường giả quả nhiên không phải người ở cảnh giới thấp hơn có thể so sánh. Khoảng cách xa như vậy mà cũng có thể phát hiện được ra tung tích của Hạ Nhất Minh, chuyện này thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Tốc độ của chấm đen kia cực nhanh, cơ hồ vừa mới bị mọi người nhìn thấy đã nhanh như chớp tới gần.
Sau khi mọi người nhìn thấy rõ sắc mặt đều đại biến, các bàn tiệc đều trở nên náo loạn, hơn nữa sự hoãn loạn nhanh chóng lan ra bốn phía, chỉ trong nháy mắt đã lan ra toàn bộ Hạ gia trang.
Trên bầu trời xuất hiện một con quái vật dài tới mười lăm trượng, nó lắc mạnh thân hình nhanh chóng bay về phía này.
- Đây là cái gì? Hạ Vũ Đức thì thào hỏi.
Lão mặc dù có thể khẳng định có Thiên Trì nhất mạch tông chủ đại nhân ở đây thì dù có lợi hại cũng không thể tạo ra thương vong nào cho Hạ gia trang. Nhưng bất luận kẻ nào đột ngột thấy được quái vật lớn tới mức nào thì những người có thể bảo trì được bình tĩnh chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Mà hiển nhiên, trong cả Hạ gia trang cũng không có kỳ nhân nào như vậy.
- Là Hạ lão đệ. - Sở Hao Châu đột nhiên cười dài một tiếng, nói:
- Hạ lão đệ vừa hàng phục được một đầu thánh thú, không biết đây là loại nào a?
Tiếng cười của hắn phảng phất như bị một lưỡi dao sắc bén cắt đứt, từ trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ rung động. Bởi vì giờ phút này hắn cảm ứng được khí thế từ trên người con quái vật kia, thứ này chỉ sợ rằng đã vượt qua cực hạn của thánh thú đỉnh phong.
Nếu như không phải là thánh thú thì.... Sở Hao Châu không dám tiếp tục nghĩ tới nữa.
Quái vật to lớn ở trên bầu trời lượn hai vòng, sau đó dưới ánh mắt trợn tròn của vô số người diễu võ dương oai hạ xuống.
Chỉ là, đầu phi hành thú này phi thường xấu hổ chính là vô luận là sân trước hay sương phòng, hay cả thao trường rộng lớn cũng không đủ chỗ cho nó đáp xuống.
Bất quá, đầu phi hành thú này cũng rất thông minh, nó xoay chiếc đuôi một vòng, ở giữa không trung tạo thành một đường cong trực tiếp lao về phía hậu viện.
Sau khi đầu quái vật này biến mất, vô số tiếng kêu kĩnh hãi cùng hò hét vang lên giữa bữa tiệc.
Đám người Hạ Nhất Minh từ trên thân Bảo Trư nhảy xuống, đầu quái vật này sau một lúc nhúc nhích thân hình thì nhanh chóng thu nhỏ lại, biến trở thành tiểu Bảo Trư đáng yêu ngày trước.
Trải qua một năm dài không ngừng rèn luyện, thực lực của Bảo Trư tuy không tăng lên được bao nhiêu, nhưng khả năng biến thân của nó lại vô cùng nhuần nhuyễn, tùy tâm sở dục.
- Hạ huynh đệ, đây là nhà của ngươi sao? - Mưu Tử Long nghi hoặc hỏi.
Hạ gia trang mặc dù ở vùng Tây Bắc là gia trang số một số hai, nhưng dù sao cũng xây dựng không được bao nhiêu năm, thực lực còn xa mới có thể so sánh được với Thiên Trì nhất mạch. Với kinh nghiệm của Mưu Tử Long tự nhiên có thể vừa nhìn đã hiểu được.
Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau hai năm trở về nhà, tâm tình của hắn hơi có chút kích động.
Quay sang thần đạo khôi lỗi ra lệnh, để cho nó tự mình tiến về phía căn phòng ở hậu viện vốn luôn để cho hắn ở.
Sau đó hắn ôm lấy tiểu Bảo Trư, vỗ vỗ Bạch Mã, kéo tay Viên Lễ Huân nhìn về phía Bách Linh Bát gật đầu một cái, cười nói:
- Mưu lão ca, đây chính là nhà của ta, đến đây, ta giới thiệu cho huynh một chút.
Hắn cười lớn rồi rời khỏi hậu viện tiến ra ngoài, Mưu Tử Long nhìn ánh mắt chân thành của hắn, khẽ lắc đầu. Cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi, cảm giác xa lạ mà quen thuộc bỗng xuất hiện trong lòng lão.
Đây chính là sau khi lão cùng với Hạ Nhất Minh ở cùng một chỗ mới cảm nhận được điều này. Có lẽ đây mới là nguyên nhân chính thức lão không muốn rời đi.
Tốc độ của đoàn người Hạ Nhất Minh cực nhanh, nếu không muốn có người quấy rầy thì căn bản không ai có thể phát hiện ra.
Cho nên khi hắn tới nơi tổ chức bữa tiệc thì không có người nào phát hiện ra.
- Nhất Minh, trong nhà biến hóa thật là lớn a. - Viên Lễ Huân thật lòng nói.
Hạ gia trang hôm nay đã giống như một mặt trời mới, hơn xa so với ngày trước, Viên Lễ Huân từ khi tới Bắc Cương thì đây là lần đầu tiên trở về, loại cảm xúc này càng thêm mãnh liệt.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, lúc trước ta rời đi đình thai này còn chưa được xây dựng.
Hắn vừa nói những lời này ra thì thấy được lượng khách nhân đang ngồi, hắn cũng hiểu được vì sao phải tốn nhiều nhân lực, vật lực để kiến tạo nơi này như vậy.
Cũng chỉ có đình thai rộng lớn, xa hoa như vậy mới xứng với những thân phận người ngồi bên trong.
- Nhất Minh.... Mưu tiền bối, ngài cũng tới sao? - Đế Thích Thiên nguyên vẫn ngồi trên cao mỉm cười, nhưng khi đối mặt với tiền bối thần đạo đã thành danh năm ngàn năm trước thì không hề dám chậm trễ.
Khi nhìn thấy thái độ của Đế Thích Thiên, thì càng nhiều người tỏ ra kinh hãi, đều tự đoán xem thân phận của vị lão nhân đi theo Hạ Nhất Minh.
Có thể khiến cho Đế Thích Thiên gọi là tiền bối thì thân phận người này thật khó có thể đoán được.
Mưu Tử Long cười ha hả, nói:
- Ta đi theo Hạ huynh đệ tới đây xem một chút, Đế huynh cũng không cần để ý như vậy.
Đế Thích Thiên khẽ gật đầu, nhưng trong lòng âm thầm suy nghĩ, một thần đạo cường giả đi tới Tây Bắc, vô luận là mục đích gì thì ta cũng không thể mặc kệ a.
Bất quá, nhìn thái độ của Hạ Nhất Minh để cho Mưu Tử Long tùy ý như vậy thì trong lòng hắn mơ hồ xuất hiện một cái ý niệm.
Đương nhiên, bây giờ cũng không phải là lúc tốt nhất đề cập tới, cho nên hắn cũng không tiện mở miệng hỏi.
Sau khi chào hỏi với Đế Thích Thiên, Hạ Nhất Minh xoay chuyển ánh mắt, cười nói:
- Thần Toán Tử trưởng lão, chúc mừng ngài.
Thần Toán Tử hơi khom người nói:
- May mắn mà thôi, không đáng nhắc đến.
Từ sau khi thiên địa chi lực bắt đầu khôi phục, tu vi võ đạo của Thần Toán Tử vốn đã đình trệ nhiều năm cuối cùng đã tăng tiếng, tấn chức Nhân Đạo Đỉnh Phong cảnh giới.
Chỉ là, với tuổi của hắn thì có thể đột phá Nhân Đạo Đỉnh Phong tiến vào thần đạo không lại là chuyện khác. Nếu như không gặp được kỳ ngộ gì đặc biệt thì hy vọng này trở nên cực kỳ xa vời.
Sau khi bắt chuyện với hai vị khách tôn quý nhất, Hạ Nhất Minh mới chuyển thân nhìn về phía những thân nhân đang kích động, cảm xúc của hắn cũng dâng trào lên.
Cũng không phải hắn đem thân nhân mình đặt sang bên cạnh, mà ở dưới trường hợp này hắn không thể không nói trước cùng với đám người Đế Thích Thiên vài câu. Đây chính là thân tại giang hồ, thân bất do kỷ.
Kéo tay Viên Lễ Huân, cùng hướng về phía Hạ Vũ Đức quỳ lạy, đồng thời cao giọng nói:
- Tôn nhi Nhất Minh, khấu đầu chúc tết gia gia.
- Được, được mau đứng lên. - Hạ Vũ Đức vội vàng tiến lên đỡ đứa tôn nhi kiệt xuất nhất của mình đứng dậy, nhìn hai đứa cháu, lòng vui sướng của lão khó có thể dùng từ ngữ để hình dung.
Nếu với thân phận trước kia của Viên Lễ Huân thì hiển nhiên không được Hạ Vũ Đức xem trọng, nhưng Viên Lễ Huân hôm nay đã tấn giai thần đạo cùng Hạ Nhất Minh, đừng nói là toàn bộ Hạ gia, cho dù là trong Tây Bắc cũng không có vài người đủ dũng khí đắc tội với nàng.
- Nhất Minh, phụ thân và mẫu thân ngươi rất nhớ ngươi, mau đến gặp bọn họ đi. - Hạ Vũ Đức mặc dù có rất nhiều từ ngữ muốn nói, nhưng nơi này có đông người như vậy thì không phải lúc để ôn chuyện. Không thể làm gì khác hơn đành dùng sức hơi nhéo tôn nhi một cái, ý muốn bữa tiệc buổi tối sẽ tiếp tục nói.
Sau khi Hạ Nhất Minh tới, yến hội nhất thời trở nên cao trào, hơn một ngàn khách nhân với những thân phận, địa vị đặc thù đều muốn tiến lên chào hỏi. Nhưng cuối cùng cũng có rất ít người đạt được mong muốn, cuối cùng tuyệt đại đa số mọi người phải ở xa nhìn.
Bất quá, có thể trong cùng một ngày chứng kiến nhiều thần đạo cường giả như vậy đủ khiến cho bọn họ vô cùng hưng phấn.
Nhưng mà, chính thức làm cho mọi ngươi kinh hãi chính là khi Hạ Nhất Minh bày ra thế lực của mình.
Cho dù là Tây Bắc Thiên Trì nhất mạch cũng chỉ có tông chủ Đế Thích Thiên là thần đạo cao thủ, nhưng ở Hạ gia trang đã có ít nhất ba cường giả thần đạo, đây cũng là mọi người không biết rõ thực lực của Bạch Mã Lôi Điện, Bảo Trư. Họ cũng không biết được phía trong hậu viện còn có một thần đạo khôi lỗi, nếu không chỉ trong Hạ gia trang đã có sáu thần đạo cường giả đã khiến cho bọn chết ngất mất.
Bất quá dù là như thế thì địa vị sau này của Hạ gia trang ở Tây Bắc cũng vững như thái sơn, chỉ cần không phải là thần đạo cường giả tới thì chỉ cần người có đầu óc sẽ không đối đầu với Hạ gia trang.
Đại yến nhanh chóng trôi qua, mọi người đều tứ tán về các nơi, đại đa số mọi người đi ra ngoài Huyền thành, còn người thân phận tôn sùng hoặc bạn hữu lâu năm của Hạ gia mới có thể lưu lại.
Đương nhiên việc này Hạ Nhất Minh không quan tâm tới, toàn bộ đều giao cho đại ca Hạ Nhất Thiên đi lo liệu.
Buổi tối ngày hôm đó, yến tiệc trong gia tộc ngoài trừ người trong Hạ gia cũng chỉ có Vu Kinh Lôi, Dược đạo nhân, Sở Hao Châu, Đặng Triệu Thần cùng Mưu Tử Long.
Hai vị tôn giả sau khi ở lại Hạ gia nhiều năm thì đã không khác gì người trong nhà, mà Mưu Tử Long là do Hạ Nhất Minh cố ý kéo vào trong gia tộc. Mà vị thần đạo này hiển nhiên hiểu được tâm ý của Hạ Nhất Minh, nhưng hắn cũng chỉ chần chờ chốc lát rồi đáp ứng.
Từ khi gặp mặt Hạ Nhất Minh, hơn nữa ở trong Bắc Hải chờ đợi Bách Linh Bát khôi phục, trong lòng Mưu Tử Long đã sớm xuất hiện lại những cảm xúc trước đây, khiến cho hắn không hề bài xích chuyện ở chung với người bình thường.
Lần này trong khi nói chuyện, Hạ Nhất Minh đã biết được Hạ gia trang hôm nay đã phát triển tới đâu. Khi hắn xông xáo mọi nơi bên ngoài mấy năm, Hạ gia trang đã biến thành một con quái vật khổng lồ ở vùng Tây Bắc. Vô luận là về tài lực hay thế lực cũng không phải bất cứ một gia trang hay thế gia nào có thể so sánh cùng.
Đương nhiên, để được những điều này thì không thể thiếu được sự ủng hộ của Thiên Trì nhất mạch, cũng làm cho Hạ Nhất Minh đối với Đế Thích Thiên và Thần Toán Tử sinh ra sự cảm kích.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.