Vi Cẩm Thuận ánh mắt trầm xuống, ngay cả không khí quanh người lão cũng lạnh lẽo thấu xương. Câu hỏi vừa rồi của lão bất quá chỉ là thuận miệng, trong đó ý trào phúng nhiều hơn ý hỏi. Hơn nữa không chỉ lão, ngay cả Thần đạo cường giả cùng Thần thú nơi này cũng không nghĩ tới việc Hạ Nhất Minh chủ động khiêu khích như vậy.
Sau hồi lâu, Vi Cẩm Thuận lạnh lùng mở miệng:
- Hạ trưởng lão muốn khiêu chiến Vi mỗ sao?
Hạ Nhất Minh sắc mặt không đổi, tựa hồ như không cảm nhận được biến hóa đầy áp lực xung quanh.
- Hạ mỗ muốn cùng Vi huynh luận bàn một phen. Nếu Vi huynh không dám ứng chiến thì thôi.
- Không dám?
Vi Cẩm Thuận giận dữ cười, nói:
- Từ xưa tới này không từng có Ngụy thần cảnh cường giả nào né tránh Hư thần cảnh khiêu chiến.
Hai tay buông xuống dọc thân, lão lẫm liệt nói:
- Nơi này gần thông đạo không tiện luận bàn, Vi mỗ xin đợi đại giá cách đây ba trăm dặm.
Thân thể lão nhoáng lên đã bay tới giữa không trung, hóa thành một luồng quang mang giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Ngao Mẫn Hành đôi mắt mang theo vẻ tức giận, hừ lạnh một tiếng, nói:
- Đi.
Ngao Bác Duệ ánh mắt phức tạp nhìn Hạ Nhất Minh sau đó đi theo Ngao Mẫn Hành. Ba vị cường giả Tây phương có chút hả hê theo sau.
Mưu Tử Long thở dài một tiếng, nói:
- Hạ huynh đệ. Vừa rồi ngươi thật lỗ mãng.
Hạ Nhất Minh bình tĩnh nói:
- Mưu huynh. Bọn họ khinh người quá đáng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than/1446397/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.