🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhắc tới người kia, Mã Dự lạnh lùng nói:
- Ngao Tông chủ. Chẳng lẽ người kia có được Cửu Long Lô?
Sau khi nhìn vẻ mặt Ngao Bác Duệ cùng câu hỏi của lão, chỉ cần nghĩ một chút cũng biết kết quả.
Ngao Bác Duệ thở dài một tiếng, nói:
- Vãn bối chưa từng nói vậy.
Hạ Nhất Minh hừ lạnh trong lòng, mặc dù lão không nói qua nhưng trả lời thế khác gì.
- Hạ Nhất Minh.
Mã Dự than nhẹ một tiếng, nói:
- Nghĩ không ra Cửu Long Lô trên người hắn. Thật sự lãng phí.
Nguyên Quyên trong mắt hiện lên vẻ ảo não, bất quá nháy mắt đã tiêu tán. Sau khi gặp Hạ Nhất Minh, bọn họ trong lòng cũng có chút kích động, đây chính là cường giả đầu tiên gặp lại sau năm trăm năm, có thể dò hỏi tin tức đã cảm thấy mỹ mãn, đâu còn tâm tư nghĩ tới Cửu Long Lô.
Ngao Bác Duệ đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, nói:
- Tiền bối. Ngài vừa nói gặp một vị tân Thần đạo cường giả. Chẳng lẽ là Hạ Nhất Minh?
Mã Dự chậm rãi gật đầu, nói:
- Không sai. Khi gặp lão phu, hắn đã tấn giai Thần đạo.
- Một tân Thần đạo mà thôi.
Ngao Mẫn Hành hừ lạnh một tiếng, nói:
- Mã huynh. Bên cạnh người này còn có ai không?
Mã Dự do dự một chút, mặt không biến sắc nói:
- Lão phu chưa từng gặp qua, có lẽ hắn chỉ có một mình.
Ánh mắt Nguyên Quyên khẽ động nhưng cũng không phản bác. Về phần Bạch Hổ lại càng ngồi như pho tượng không nhúc nhích.
Ngao Bác Duệ cười khổ một tiếng. Chỉ là tân Thần đạo cường giả dĩ nhiên đám người này không đặt trong lòng. Nhưng đối với lão, chỉ sợ không phải như vậy.
Tựa hồ nhìn ra tâm tư Ngao Bác Duệ, Ngao Mẫn Hành cao giọng nói:
- Bác Duệ. Ngươi không phải nản chí. Chỉ cần ngươi dốc lòng tu luyện, lĩnh hội công pháp lão phu truyền thụ, nửa năm sau nhất định sẽ tấn giai Thần đạo.
Ngao Bác Duệ hít một hơi thật sâu, vẻ ủ rũ vừa rồi nhất thời biến mất. Lão trầm giọng nói:
- Lão tổ tông yên tâm. Đệ tử nhất định không phụ hi vọng của người.
- Ngao Tông chủ. Hạ Nhất Minh kia là người nơi nào?
Mã Dự hỏi thăm.
Khi nghe tới tên Hạ Nhất Minh, Ngao Bác Duệ trong lòng xuất hiện cảm giác bất đắc dĩ mãnh liệt. Lão khẽ lắc đầu, nói:
- Tiền bối. Hạ Nhất Minh là truyền nhân Thiên Trì nhất mạch. Cũng là thiên tài, tự cố chí kim không ai sánh bằng.
Ngao Mẫn Hành nhíu mày, nói:
- Bác Duệ. Ngươi không cần đề cao người khác.
Ngao Bác Duệ sắc mặt khỗ não, nói:
- Lão tổ tông. Đệ tử không dám nói quá.
- Hừ. Chẳng lẽ thiên phú người này còn có thể vượt qua Tổ sư khai sáng bổn môn?
Ngao Mẫn Hành cả giận nói.
Ngao Bác Duệ hít thật sâu một hơi, sau đó chậm rãi gật đầu nói:
- Chỉ sợ quả thật như vậy.
Trong động nhất thời là một mảnh yên tĩnh, đừng nói Ngao Mẫn Hành, Mã Dự cho dù Bạch Hổ khủng bố ngồi kia ánh mắt cũng trợn tròn.
Ngũ Hành Lão tổ danh tiếng đứng đầu, bất luận trong nhân loại hay Thần thú đều không ai không biết. Lúc này không ngờ có người đường đường chính chính nói, có người thiên phú hơn lão xuất hiện. Điều này đương nhiên khiến bọn họ cảm thấy vô cùng khó tin.
Ngao Mẫn Hành trầm ngâm trong chốc lát, lão trầm mặt nói:
- Bác Duệ. Người này rất giỏi sao? Chẳng lẽ hắn có thể tu luyện thành công Ngũ hành luân hồi?
Mặc dù trong lòng lão không tin nhưng biết hậu duệ của mình tuyệt không dám lừa gạt, bởi vậy rất nhanh tỉnh táo lại.
Ngao Bác Duệ hai mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ nói:
- Tổ sư gia. Hạ Nhất Minh chẳng những tu luyện thành Ngũ hành luân hồi mà Quang Minh hợp bích phương Tây cũng thế.
Trong huyệt động nhất thời trở lên lạnh lẽo. Ba người Mã Dự nhìn nhau không giấu được vẻ kinh hãi.
Ngao Bác Duệ nói tiếp:
- Tổ sư gia. Người này không những tu luyện thành công hai chiến kỹ mạnh nhất Đông Tây. Hơn nữa...
Lão chân thành nói:
- Hơn nưa người này quả thật là thiên tài tu luyện. Hắn năm nam chưa tới ba mươi tuổi.
- Ngươi nói sao?
Nguyên Quyên kinh hô:
- Chưa tới ba mươi tuổi?
Ngao Bác Duệ chậm rãi gật đầu. Tất cả mọi người gắt gao nhìn Ngao Bác Duệ, nhưng sau một lát bọn họ thất vọng vì thấy ánh mắt lão vẫn kiên định khẳng định những lời vừa nói.
Sau hồi lâu Ngao Mẫn Hành hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Các vị. Lão phu còn muốn mang Bác Duệ lĩnh lãm nơi này. Ngày sau gặp lại.
Dứt lời lão xoay người rời đi. Ngao Bác Duệ vội vàng hành lễ theo đó lập tức xuất phát.
Đợi khi hai người bọn họ rời xa, Mã Dự thấp giọng nói:
- Hạ Nhất Minh kia không ngờ còn chưa tới ba mươi. Chẳng lẽ hắn tu luyện từ trong bụng mẹ?
Bạch Hổ nói:
- Vậy cũng không có khả năng. Thần đạo ba mươi tuổi, cho dù Thần thú chúng ta cũng không làm được.
Nguyên Quyên khẽ lắc đầu, nói:
- Hổ ca. Người cùng Thần thú không thể so sánh. Hơn nữa cho dù Thần thú có thiên phú tốt nhất cũng phải trăm năm mới tiến giai.
Bạch Hổ cười hắc hắc hai tiếng, nói:
- Muội tử. Bây giờ ngươi tính sao?
Nguyên Quyên nhíu mày, sau đó trầm giọng nói:
- Chỉ cần có thể. Ta nhất định phải để Cửu Long Lô trở về.
Mặc dù ngữ khí nàng vẫn kiên định như trước nhưng hai đồng bạn của nàng cũng nghe ra. Thái độ của nàng hòa hoãn hơn trước rất nhiều. Nếu là trước đây nghe tin Cửu Long Lô trong tay một vị tân Thần đạo, khẳng định nàng sẽ không từ mọi thủ đoạn cướp về, không đạt mục đích tuyệt đối không bỏ qua.
Nhưng lúc này những lời của nàng có biến hóa rõ rệt, bởi vậy có thể thấy sau khi nghe Ngao Bác Duệ nói, nàng kiêng kị Hạ Nhất Minh kia thế nào?
- Muội tử. Nếu đây là thế giới cũ ta cũng không phản đối. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, hay là bỏ qua thôi.
Cự hổ mở miệng nói:
- Đừng quên chúng ta còn có chung kẻ địch. Nếu như chúng ta không đồng lòng, để xảy ra nội chiến, thế giới của chúng ta cũng vì sai lầm này mà hủy diệt.
Nguyên Quyên sắc mặt nhanh chóng thay đổi, theo sau thở dài một tiếng.
Nếu như Hạ Nhất Minh chỉ là Thần đạo cường giả thông thường, hoặc bọn họ không mở ra thông đạo đáng chết kia, như vậy nàng cũng không ngại tìm mọi cách đưa Hạ Nhất Minh vào chỗ chết, hơn nữa cướp lại thần khí Cửu Long Lô.
Ngay cả thiên tài cũng cần thời gian trưởng thành, nếu đi trên con đường tử vong vậy không phải thiên tài mà là thiên tài vẫn lạc.
Nhưng dưới hoàn cảnh đặc biệt này, nếu như nàng làm vậy chắc chắn sẽ bị mọi người bài xích, thậm chí công kích.
Bởi vì với mọi người mà nói, bảo vệ thông đạo kia an toàn mới là điều quan trọng nhất, mà tính mạng Thần đạo cường giả dĩ nhiên là thứ không thể thay thế.
Mã Dự đột nhiên nói:
- Hổ ca. Ngươi nói không sai. Chúng ta tuyệt đối không thể hành động lỗ mãng, nhưng cũng không phải không có cách.
Nguyên Quyên mừng rỡ, nói:
- Ngươi có biện pháp gì?
Mã Dự cười hắc hắc, nói:
- Ngao Mẫn Hành coi trọng nhất là thể diện. Nếu để hắn gặp Hạ Nhất Minh, khẳng định sẽ có náo nhiệt. Hạ Nhất Minh
Lão dừng lại một chút, nói:
- Nếu như Ngao Mẫn Hành xung đột cùng Hạ Nhất Minh, các ngươi thấy thế nào?
Nguyên Quyên do dự một chút, nói:
- Hạ Nhất Minh mặc dù có thần khí Cửu trọng thiên nhưng Ngao Mẫn Hành trong tay cũng có thần khí Ngũ Hành Hoàn. Hơn nữa hắn tiến giai Ngụy thần cảnh đã bốn trăm năm. Một thân tu vi số một số hai trong cảnh giới. Nếu hai người bọn họ giao chiến, đương nhiên Ngao Mẫn Hành có thắng không bại.
Mã Dự khẽ gật đầu, nói:
- Không sai. Hạ Nhất Minh vừa đến còn chưa quen thân với ai mà Ngũ Hành Môn đã có hai vị Thần đạo cường giả. Bọn họ khẳng định sẽ tìm hắn gây sự. Chỉ cần bọn họ phát sinh xung đột, chúng ta sẽ có cơ hội.
Bạch Hổ lắc đầu, nói:
- Lão đệ. Ngao Mẫn Hành có Ngũ Hành Hoàn trong tay, chúng ta cũng không đánh lại.
- Chúng ta không đánh lại nhưng nếu trong tay chúng ta có một kiện thần khí thì sao?
Mã Dự trầm giọng nói.
Nguyên Quyên đôi mắt bừng sáng, nói:
- Có lý. Ngươi cũng tu luyện Hỏa chi đạo. Một thân tu vị đã đạt tới Ngụy thần cảnh. Nếu sử dụng Cửu Long Lô giao chiến cùng Ngao Mẫn Hành chưa chắc đã thua.
Mã Dự đôi mắt lóe lên vài tia kỳ dị, tựa hồ có thêm vài phần đắc ý, vài phần tham lam:
- Ngao Mẫn Hành càng bức bách Hạ Nhất Minh càng bị động. Chúng ta chỉ cần tới gần, chậm rãi lấy được tín nhiệm, cuối cùng hắn sẽ chủ động tìm tới chúng ta.
Cự hồ do dự một chút, nói:
- Ý nghĩ nhân loại các ngươi thật phức tạp. Bất quá ta không phản đối.
Mã Dự cười lớn vỗ về thân thể nó, nói:
- Hổ ca. Thể chất các ngươi hơn xa nhân loại chúng ta, các ngươi có thể chống lại thần khí còn chúng ta không được.
Trong tiếng cười của lão cũng chứa đầy vẻ bất đắc dĩ, nhân loại cùng Thần thú cho dùng cùng cảnh giới nhưng thua kém quá xa. Nếu không phải có thần binh lợi khí thậm chí thần khí, nhân loại không cách nào đối địch cùng Thần thú.
Nguyên Quyên trầm ngâm nói:
- Chuyện này có thể thành công?
Mã Dự sắc mặt ngưng lại, nói:
- Muốn để Ngao Mẫn Hành đối phó Hạ Nhất Minh, chúng ta phải châm lửa mới được.
Nguyên Quyên hai mắt phát sáng, nói:
- Phải làm thế nào?
- Chúng ta đem tin Hạ Nhất Minh hỏa thiêu Vạn thụ cốc truyền ra. Ta muốn Ngao Mẫn Hành rơi vào thế cưỡi hổ.
- Hay.
Nguyên Quyên nhẹ giọng khen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Hống.
Bạch Hổ rống lên một tiếng, nói:
- Chỉ còn thời gian nửa năm. Chúng ta nhanh chóng tìm đám quái vật màu vàng thu thập xúc tu.
Mã Dự gật đầu, ba người sóng vai rời đi, chỉ chốc lát đã không còn tung tích. Từ đầu tới cuối, có hai chiếc xúc tu nhiễm độc trên đất nhưng không ai liếc mắt một cái, bởi bọn họ biết hai vật trân quý này đã bị phế bỏ hoàn toàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.