Giải đất vùng phía bắc vô cùng rông lớn và khô cằn giống như một cái kho chứa đựng băng tuyết. Trải qua vô số những mùa đông giá lạnh đã tích tụ thành những tảng băng cứng rắn, cao vút lên tận trời.
Đây chính là cảnh tượng của các quốc gia vùng phía bắc, so với trong tưởng tượng thì còn hoang vu hơn rất nhiều.
Cưỡi trên lưng Bạch Mã, ôm Bảo Trư trong lòng, Hạ Nhất Minh chậm rãi đi theo phía sau hai vị Cửu Cửu Trọng Thiên cường giả.
Phía sau hắn còn có hai vị cường giả mà hắn không biết tên sử dụng thần binh ánh sáng chậm rãi theo sau.
Đối với bọn họ mà nói vùng Bắc Cương rét lạnh này không hề gây ra bất cứ sự ảnh hưởng nào tới thân thể.
Sau khi rời khỏi Thiên Trì chủ phong, đám người Hạ Nhất Minh ngay lập tức lên đường tới Bắc Cương, đoạn đường tới phía Bắc càng lúc càng trở nên hoang vu.
Có thể nói trong vòng ngàn dặm xung quanh không có một ngọn khói của bếp lò nào bay lên để hình dung vùng Bắc Cương này là thích hợp nhất.
Trừ những nơi có người ở cố định ra, bọn họ không hề nhìn thấy một bóng người nào khác.
Tại nơi giao giới giữa Đại Thân quốc cùng với Tây Bắc có rất nhiều dải đất không có người quản, nhưng dù là nơi nào thì cũng có cường đạo hoặc thương đội lui tới. Hơn nữa dù cách xa cả trăm dặm cũng có thể chứng kiến những thôn xóm của loài người.
Vậy mà ở vùng Bắc Cương này thì không giống thế, những nơi loài người cư trú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than/1446318/chuong-952.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.