Sau khi Vu Tiểu Ức cùng Tiết Liệt cáo lui, bóng người lóe lên, Sở Hao Châu đã xuất hiện trong phòng.
- Lão đệ. Ngươi muốn đích thân đi sao?
Lão hoài nghi hỏi.
Lúc này lão đã ở lại Tây Bắc hơn một năm, mặc dù không chú ý lắm nhưng cũng biết Khai Vanh quốc, Thiên La quốc có quan hệ cùng địa vị thế nào.
Theo suy nghĩ của lão, bằng vào thực lực Nhân đạo đỉnh cấp cường giả của Hạ Nhất Minh, sao còn phải tự mình ra tay? Chỉ cần tùy tiện phái một vị sứ giả, đem phong thư này giao cho Chiêm Thiên Phong là được.
Nếu Chiêm Thiên Phong thức thời, dẫn Khai Vanh Hoàng thất rời khỏi vũ đài lịch sử, bọn họ dĩ nhiên làm theo ước định mà để cho Chiêm gia con đường sống. Nhưng nếu Chiêm Thiên Phong vẫn không tỉnh ra, hoặc đem phong thư này hủy đi, như vậy Hạ Nhất Minh có thể thẳng tay đem Khai Vanh Hoàng thất giết tới chó gà không tha, cũng để Thiên La quốc có cơ hội xuất binh thu lấy địa bàn Khai Vanh quốc.
Hơn nữa hành động này chính là giệt cỏ tận gốc, vĩnh viễn không lưu lại dư họa, cũng không làm trái ước định.
Nhưng lúc này Hạ Nhất Minh lại muốn tự mình ra tay, trước mặt vị Nhân đạo đỉnh cấp cường giả này, lão khó tưởng tượng ra Chiêm Thiên Phong kia có dũng khí nào phản kháng.
Hạ Nhất Minh mỉm cười, nói:
- Sở lão ca. Ngươi còn nhớ hang động dưới đáy Bồng Lai Tiên Đảo không?
Sở Hao Châu liên tục gật đầu, nơi này sao lão có thể quên được chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than/1446295/chuong-929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.