Đạo âm ba với tốc độ như thiểm điện khuếch tán ra xung quanh, trong nháy mắt đã chạm vào Chiến Ưng thánh thú. Tất cả các động tác của con thánh thú này trong nháy mắt đều đình chỉ, giống như Định Thân Pháp trong truyền thuyết vậy, ngay cả hai cánh đang vỗ cung quên cả điều động. Ở trên người nó, từng đạo bạch sắc quang mang thần kỳ lóe sáng lên, nhưng đáng tiếc là bảo khí đàn đạo mang theo Quang Minh lực lượng này không thể ngăn cản Long Uy chi hống được truyền thừa từ Thần thú Cự Long. Chiến Ưng trên bầu trời trong nháy mắt dừng lại, thân hình nó giống như sao rơi, lấy tốc độ nhanh rớt xuống mặt đất. "Oành" Đất cát trên mặt đất bắn lên tung tóe, hai cánh của Chiến Ưng dài mười lăm thước rơi xuống mặt đất, khi nó rớt xuống mặt đất tạo thành một cái hố rất to. Cho đến giờ phút này, Chiến Ưng thánh thú mới tỉnh lại, nó gian nan động đậy thân hình, muốn đứng thẳng lên. Tuy nhiên dù nó có cố gắng thế nào cũng không có dấu hiệu tiến triển, mặc dù được hai cánh trợ giúp miến cưỡng dùng hai chân dứng dậy, nhưng thân hình lắc lư liện tục chỉ một lát lại nằm bẹp xuống. Ngoại trừ Hạ Nhất Minh ra, tất cả mọi người đều không thể đoán ra được kết quả này. Mặc dù Long Uy chi hống của Bảo Trư không nhắm vào bọn họ, mà phát tán ở trên cao, nhưng dư âm của nó cũng ảnh hưởng tới những người bên dưới. Bọn họ không phải là tôn giả của Đồ Đằng bộ tộc, cũng không có thánh thú làm bạn sinh tử, cho nên không có khả năng lâm vào trạng thái như con Chiến Ưng. Nhưng cho dù với tu vi võ đạo của đám người này, thì giờ phút này hai mắt cũng cảm thấy có chút không yên. Cũng may Bảo Trư hống ở trên cao, khi nó tác dụng với Chiến Ưng là lập tức ngưng lại, cho nên mọi người chỉ cần hít thở sâu mấy lần là khôi phục như cũ. Bảo Trư ở giữa không trung đạp mây đen từ từ hạ xuống, nó cứ như đang đi trên từng bậc thang vậy, miệng hơi nhếch lên lộ ra nụ cười toe toét. Hạ Nhất Minh lắc đầu, đưa tay ra ôm lấy con Bảo Trư kéo vào trong lòng. Trong lúc nhất thời, mọi n gười đưa ánh mắt quái dị nhìn về phía hắn. Thánh thú cường đại như thế chỉ sợ có mỗi Hạ Nhất Minh là có thể dùng loại đãi ngộ này với nó. Nếu đổi lại là một thế lực nào khác đã sớm đem con Bảo Trư coi tư tổ tông a. Nhẹ nhàng vỗ lên đầu Bảo Trư, Hạ Nhất Minh cười nói: - Tiểu gia hỏa, làm rất tốt. Nửa ngày sau, Chiến Ưng thánh thú mới có thể chậm rãi ổn định thân hình, hai cánh của nó vũ động, rốt cục cũng bay lên khỏi mặt đất. Không hề có người nào ra tay ngăn cản, mọi người đề đưa mắt nhìn nó bay về phía trung ương của đảo. Nếu như không phải ở chỗ này gặp được Chiến Ưng, có lẽ không ai sẽ bỏ qua cơ hội tốt vừa rồi, nhưng giờ phút này không ai có thể làm ra loại chuyện mất mặt như vậy. Bởi vì Chiến Ưng rõ ràng là phụng mệnh tới đây đón khách, mặc dù thái độ của nó rất cực đoan, nhưng không có ý định thương tổn tới người khác. Hạ Nhất Minh nghiêm giọng nói: - Các vị, ta có cảm giác, lần tỷ thí này không hề đơn giản, mọi người hãy cẩn thận. Kim Chiến Dịch than nhẹ một tiếng, nói: - Chúng ta không có khả năng chưa chiến đã chạy, nếu như vậy thì cũng chỉ đành binh đến tướng ngăn, lũ đến thì đắp đê ngăn cản. Để chúng ta xem cường giả phương Tây lợi hại tới mức nào. Mọi người lần lượt gật đầu, bọn họ đi theo phương hướng Chiến Ưng rời đi, cùng nhau tiến vào trung ương hòn đảo. Nguồn: truyentop.net Chỉ lát sau đoàn người đã tiến vào trung tâm đảo. Bọn họ đi đường cũng không nhanh, do hòn đảo này là địa phương rất kỳ dị, hơn nữa khi phát hiện con Chiến Ưng kia là thánh thú thì tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác. Tất cả mọi người đều đồng ý giảm tốc độ để tìm hiểu địa hình xung quanh, chỉ là trên đoạn đường không ai phát hiện ra được dấu vết nào khác thường. Tựa hồ như bọn họ đã phỏng đoán lầm, các cường giả phương Tây có lẽ chỉ tùy tiện tìm một đảo hẻo lánh ở ngoài biển để so tài mà thôi. Đi qua một cái sườn núi không phải là cao, mọi người đều thấy được phía trước xuất hiện bóng người. Trước mặt bọn họ là mười người, một trong số đó là người lần trước tới hạ chiến thư - Ái Nhĩ Pháp. Mọi người đảo mắt nhìn, bọn họ kinh ngạc phát hiện ra mình không thể tìm thấy được dấu vết Chiến Ưng thánh thú. Ái Nhĩ Pháp tiến lên trước một bước, cất cao giọng nói: - Các vị quả nhiên là người thủ tin, Ái Nhĩ Pháp hoan nghênh các vị đại giá quang lâm Tiinh Thần đảo. Lệ Giang Phong cười ha hả nói: - Ái Nhĩ Pháp các hạ. Tinh Thần đảo vốn là nơi vô chủ, nếu các hạ có ý định ở lại nơi đây, Lưu Ly động của ta sẽ phái người tới trợ giúp kiến tạo phòng xá. Khóe miệng Ái Nhĩ Pháp hơi nhếch lên, nói: - Ý tất của các hạ tại hạ xin tâm lĩnh. Bất quá nơi này xin lưu lại cho người khác dùng. Hai bên đều đưa mắt đánh giá lẫn nhau, trong mười người của đối phương, Hạ Nhất Minh bị hai người hấp dẫn sự chú ý của mình. Một người mặt bộ áo giáp rất dày, ở trên tay hắn đang cầm một chiếc mũ được đặc chế. Người này nhìn qua chỉ có trên dưới ba mươi tuổi, diện mạo anh tuấn, dáng vẻ thành thục, rất phong độ. Mọi người đưa ánh mắt đảo qua trên bộ áo giáp của hắn vài vòng, tu vi võ đạo của bọn họ đã đạt tới mức này thì rất ít áo giáp có tác dụng, cho nên bộ áo giáp mà hắn mặc hẳn là có lực phòng ngự rất lớn. Về phần nam tử còn lại có gương mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng, không hề có chút tình cảm nào. Người này đứng phía sau cùng trong đoàn người phương Tây, hắn khác với tất cả những người khác, gương mặt luôn hiện lên vẻ cự tuyệt giao tiếp, có ý định tránh xa người khác. Ái Nhĩ Pháp tiến lên trước, bắt đầu giới thiệu từng người bên mình. Người mặc áo giáp kia, trên người tràn ngập khí tức dương quang, là người vừa tấn chức tôn giả Ngả Đức Văn. Còn một người khác làm cho mọi người phải chú ý chính là thuộc liên minh hắc ám tôn giả Cách Lâm Đốn. Trong thế giới phương Tây, Thần Điện cùng Hắc Ám liên minh lại hai thế lực đối đầu với nhau. Bọn họ giống như Linh Tiêu Bảo Điện của phương Đông và Động Thiên Phúc Địa. Ở phương Đông, mặc dù Hoàng Tuyền môn cũng được coi là một phương thế lực, nhưng do Hoàng Tuyền lão tổ tự tay thành lập môn phái, thực lực môn phái này mặc dù không bằng hai đại phái kia nhưng hai phái đó cũng không dám khinh thường. Sau khi giới thiệu sơ qua, đoàn người Hạ Nhất Minh biết hai người này là do Thần Điện và hắc ám liên minh bồi dưỡng ra. Hai người chính là một trong những nhân tài đứng đầu của hai liên minh. Cũng như Kim Chiến Dịch và Kỳ Liên Song Ma của phương Đông, bọn họ là do hai thế lực lớn hết lòng bồi dưỡng, khẳng định nắm giữ uy lực mà tôn giả bình thường khó có thể so sánh được. Hạ Nhất Minh nhìn thoáng qua một lượt nữa các cường giả phương Tây, không hiểu sao trong lòng hắn vẫn có cảm giác rất kỳ lạ. Nhân số cường giả phương Tây không có đáng để hoài nghi, mười người mới tấn chức tôn giả đối với khắp phương Tây không phải là nhiều, nhưng cũng không phải là ít. Vậy mà không biết vì sao, từ thái độ của những người đó, Hạ Nhất Minh vẫn có cảm giác rất khác thường. Ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, ánh mắt của đám người bên phía đối phương tương đối cổ quái. Bọn họ nhìn về phía đám người Hạ Nhất Minh không hề có trạng thái như lâm đại địch, ngược lại giống như đang nhìn một bầy dê vậy, tràn ngập cảm giác thương xót. Hơn nữa, khiến cho người ta hoài nghi hơn là bọn họ không hề che dấu cảm giác này, mà biểu hiện ra ngoài một cách rất tự nhiên. Đám người Hạ Nhất Minh cùng Kim Chiến Dịch đưa mắt nhìn nhau một cái, ngoại trừ Hạ Nhất Minh ra thì những người còn lại đều là những lão hồ ly, bọn họ lăn lộn ở bên ngoài đã lâu tự nhiên cũng nhìn ra được những điều đó. Không có người nói chuyện, cũng không có người nào đưa ra ám hiệu, nhưng những người này theo tiềm thức đều dựa vào nhau. Bọn họ đến nơi đây, giờ phút này tất cả đều như một cá thể, vô luận tiến hay lùi cũng đều có thể phát huy tới mức tận cùng. Ái Nhĩ Pháp sau khi giật mình liền hiểu rõ suy nghĩ của bọn họ, nhưng hắn cũng không có ý định ngăn trở, ánh mắt ngược lại còn hiện lên vẻ trào phúng, tựa hồ như đang cười bọn họ làm thế là vô dụng. Trong lòng Lệ Giang Phong hơi trầm xuống, nhưng hắn cười khan một tiếng, đảo mắt nhìn quanh nói: - Ngả Đức Văn các hạ, Lệ mỗ từ lâu đã nghe đại danh của Thần Điện phương tây, hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy Chiến Ưng thánh thù của Thần Điện giờ không biết nó đã đi đâu? Ngả Đức Văn tiến lên trước hai bước, mặc dù thân hình hắn bị bao phủ bởi áo giáp, nhưng bộ áo giáp này chế tạo rất tinh xảo không có chút nào ảnh hưởng tới động tác của người mặc. - Lệ Giang Phong các hạ, Chiến Ưng của Thần Điện chúng ta để cho giáo hoàng bệ hạ ngồi. - Hắn trầm mặt nói tiếp: - Các ngươi vừa rồi lại đánh trọng thương nó, đây chính là bất kính đối với Thần Điện chúng ta, hẳn là bên phía các hạ phải chịu trừng phạt tương ứng. Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, bọn họ cảm thấy hoảng sợ cũng không phải là vì lời đe dọa của đối phương, mà chính là câu nói phía trước, Chiến Ưng thánh thú là tọa sủng của thần điện giáo hoàng. Nếu tọa sủng xuất hiện ở đây, như vậy chủ nhân của nó ở nơi đâu? Tất cả mọi người không kìm được đưa mắt nhìn chung quanh, bốn phía vẫn im lặng như trước, không có nửa điểm khác thường. Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi, hắn buông bỏ hoàn toàn suy nghĩ của mình. Suy nghĩ của Ngũ Khí tôn giả không thể so sánh với tôn giả bình thường, chỉ trong chốc lát, sắc mặt Hạ Nhất Minh trở nên hết sức khó coi. Hắn cảm ứng được phía sau đám người này quả thật có tồn tại hai luồng khí tức như có như không. Trong đó một cỗ chính là Chiến Ưng của thần điện bị Bảo Trư đánh bị thương phát tán ra, bất quá cỗ khí tức đó mặc dù cảm giác rất yếu, nhưng sức sống cảu nó vẫn cường thịnh, hiển nhiên đã được điều trị rất tốt. Điều thực sự làm hắn phải kinh sợ chính là một luồng khí tức yếu ớt khác. Khí tức này so với Chiến Ưng bị thương còn yếu hơn nhiều, khi cảm giác của Hạ Nhất Minh phát hiện được luồng hơi thở này cả người hơi run lên. Đây là một cỗ khí tức rất đáng sợ, nó làm cho hắn nghĩ tới cảm giác hít thở không thông như lần đầu tiên gặp Hoàng Tuyền lão tổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]