Trên mặt biển gió êm sóng lặng, khi Hạ Nhất Minh trở lại chứng kiến một người một thú trừng mắt nhìn nhau, không khỏi lộ ra tia dở khóc dở cười. Hai tên gia hỏa này vẫn như trước nhìn nhau không vừa mắt. Đi tới trước mặt Lôi điện sớm đã phục hồi vài phần, hắn than nhẹ một tiếng, nói: - Lôi điện. Vô cùng cảm tạ ngươi. Hắn nói những lời này không ngoa, nếu như không phải Lôi điện ra tay, ngay cả ba người bọn hắn liên thủ cũng đừng mong địch lại Vũ gia lão tổ. Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cho dù không thể sử dụng thần binh lợi khí công kích cũng không phải đám người Hạ Nhất Minh có thể chống lại. Mà dưới tình huống không cỡi Lôi điện, Hạ Nhất Minh cũng không nắm chắc có thể chạy thoát khỏi tay Vũ gia lão tổ. Dù sao tốc độ Nhân đạo đỉnh cấp cường giả cùng hơn hẳn Ngũ khí Tôn giả. Bạch mã hí nhẹ một tiếng, trên người nó lóe ra một tia lôi điện nhưng không khiến người ta có cảm giác nguy hiểm. Đương nhiên điều này không phải do bạch mã đã không chế lực lượng thành công, mà vì vừa rồi nó phóng thích lực lượng quá nhiều, bởi vậy mới lực lượng lúc này mới không đáng ngại. Bảo trư nhìn Hạ Nhất Minh lầm bầm, tựa hồ như kể công khi đuổi giết Hác Huyết vừa rồi, nó đưa hai chân ra phía trước, vẻ mặt dương dương. Hạ Nhất Minh bật cười lắc đầu. Cũng khó trách, hai móng trước của bảo trư lúc này đã sạch sẽ không chút máu, bởi tên tiểu tử này vô cùng ưa sạch sẽ, sớm đã dùng nước biển gột rửa. Bạch mã đi một vòng quanh thân thể Hạ Nhất Minh, nó chậm rái hí lên một tiếng như dò hỏi điều gì. Hạ Nhất Minh cùng bạch mã giao tình không nhẹ, hơn nữa trải qua lần dung hợp lôi điện lực lượng này ngay cả ý niệm của bạch mã cũng đã sinh ra. Giờ phút này Hạ Nhất Minh rõ ràng cảm nhận được bạch mã đang hỏi, tiếp theo nên làm thế nào? Khẽ cau mày, việc an bài cho Lôi điện lúc này quả thật Hạ Nhất Minh nghĩ nát óc không ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Khi nó cùng Vũ gia lão tổ giao chiến, Hạ Nhất Minh biết, nếu để Lôi điện bên người, hậu quả rất khó lường. Lực lượng cường đại như vậy, đừng nói toàn bộ bộc phát, cho dù một phần cũng đã tạo thành hậu quả không nhỏ. Khi bộc phát toàn bộ, ngay cả đám người Hạ Nhất Minh cũng chỉ có thể chạy trối chết, đừng nói tới người khác. Trước khi bạch mã hoàn toàn khống chế lực lượng của mình, căn bản không thể để nó đi theo. Nếu để nó xuất hiện trước mặt những người khác lúc này, e rằng sẽ gây ra tai họa thảm khốc. Khẽ vuốt ve cổ Lôi điện, cảm nhận được chút điện mang tê tay, hắn lo lắng hồi lâu rốt cuộc nói: - Lôi điện. Ta tìm cho ngươi một hòn đảo không người, ngươi trước hết ở lại đó một khoảng thời gian. Mặc dù khi quyết định như vậy Hạ Nhất Minh trong lòng không muốn nhưng hắn không có biện pháp khác. Lôi điện ngẩng cao đầu, đôi mắt càng mở lớn hơn, rốt cuộc cũng gật đầu. Bảo trư lầm bầm vài tiếng, hai chân trước hua hua như một người đang diễn thuyết, cổ động. Hành động này của nó khiến người khác có cảm giác không nói nên lời. - Nó đang nói gì vậy? Hạ Nhất Minh tò mò hỏi. Âm thanh Bách Linh Bát lập tức vang lên: - Bảo trư muốn bạch mã nhanh chóng điều khiển lực lượng. Chúng nó sẽ tới Quỷ Khốc Lĩnh gặp Long xà. Hạ Nhất Minh giật mình, không khỏi bật cười. Tiểu gia hỏa này không ngờ muốn trước mặt Long xà biểu diễn thực lực. Bất quá xem ra bảo trư không phản đối quyết định tạm thời chia tay bạch mã, ngay cả tiểu gia hỏa này đối với lực lượng lôi điện không thể khống chế cũng có kiêng kỵ vạn phần. Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, nhìn ra xa xa, nói: - Chúng ta đuổi theo Vũ gia lão tổ, không biết có thể bắt kịp hay không? Bách Linh Bát khẽ lắc đầu, nói: - Hi vọng xa vời. Trái tim Hạ Nhất Minh nhất thời trầm xuống, nếu ngay cả Bách Linh Bát nói như vật có thể thấy đây là sự thật. Than nhẹ một tiếng, Hạ Nhất Minh nói" - Chúng ta thử xem sao. Hắn vung tay lên, cả đám nhất thời di chuyển về phía Vũ gia lão tổ bỏ chạy. Bất quá sau một ngày, Hạ Nhất Minh nhanh chóng từ bỏ ý định này. Mặc dù người kia chỉ là khôi lỗi, thân thể không có thần trí nhưng tốc độ quả thực quá nhanh, nhanh đến độ đám người Hạ Nhất Minh không thể đuổi theo. Hơn nữa dọc đường đi có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì khiến Vũ gia lão tổ đổi hướng di chuyển. Dưới trời biển mênh mông này, dĩ nhiên là nơi chạy trốn thật tốt, đồng dạng muốn truy đuổi sẽ vạn phần khó khăn. Nếu bạch mã trên người không có lôi điện, với tốc độ cực hạn của nó có thể đuổi theo, nhưng lúc này hi vọng đó quá xa vời. Sau khi Hạ Nhất Minh buông tha ý định truy đuổi, đám người chuyển hướng theo sự dẫn đường của Bách Linh Bát trở về nơi cùng đàn ngân man giao chiến. Hạ Nhất Minh dĩ nhiên không nhận biết phương hướng, nhưng mảnh hải đồ Nam Cương in sâu vào óc Bách Linh Bát, chỉ cần gã chỉ đường, hiển nhiên mọi người sẽ đi đúng. Nửa ngày sau, Lôi điện mặc dù không cam lòng nhưng cũng đành ở lại một đảo hoang không người. Diện tích đảo hoang này mặc dù rất lớn nhưng trên đảo có mảnh rừng rập rạp, đầy vẻ âm u đáng sợ. Bất quá muốn tổn thương một tồn tại như bạch mã, tại Nam Cương này khó có khả năng, bởi vậy Hạ Nhất Minh không lo lắng nhiều về an nguy của nó. Theo sau Hạ Nhất Minh ôm bảo trư, theo sự chỉ dẫn của Bách Linh Bát, rốt cuộc đã tới hải vực lớn nhất Nam Cương, một nơi thiên địa chân khí dư thừa Lưu Ly Đảo. Từ trên không trung nhìn xuống, hòn đảo này không thua kém Bồng Lai Tiên Đảo, mặc dù từ nơi xa nhìn xuống chỉ thấy bờ biển không dài nhưng với nhãn lực của mình, Hạ Nhất Minh đương nhiên nhìn thấy đông đảo thuyền bè cùng đám người bận rộn. Nếu chỉ nói về bến thuyền, nơi này so với Bồng Lai Tiên Đảo còn nhộn nhịp hơn nhiều. Hạ Nhất Minh khi tới đây cũng không sử dụng thần quang Ngũ Hành Hoàn phi hành, mà sử dụng Cực Quang Kiếm, bởi vậy trên người hắn không lóe lên bất cứ quang mang nào. Đồng dạng hắn cũng yêu cầu Bách Linh Bát như vậy. Bất quá nếu đã tới Lưu Ly Đảo, Hạ Nhất Minh hiển nhiên sẽ không tiếp tục ẩn giấu nữa. Vì không muốn phát sinh hiểu lầm, hắn nói qua với Bách Linh Bát một tiếng, sau đó thân thể tản ra quang mang ngũ hành nghênh ngang bay tới. Thấy được trên không trung lóe lên quang mang ngũ sắc, cả bến thuyền nhất thời trở lên xôn xao. Sinh hoạt trên Lưu Ly Đảo, cho dù không phải tu luyện giả lúc này cũng biết được thân phận những người đang tới. Trong khoảng khắc, cả mảnh xôn xao nhất thời lan tràn, ánh mắt mọi người đều ánh lên vẻ cuồng nhiệt pha lẫn sợ hãi. Đương nhiên trong những ánh mắt này đều là sự kính sợ sâu sắc. Đây là sự tôn kính cùng sợ hãi đối với cao thủ cường đại, bởi bọn họ biết, có thể sử dụng thần quang phi hành đều là những Ngũ khí Tôn giả. Trước mặt những người này, tính mạng của họ vô cùng nhỏ bé. Rất nhanh Hạ Nhất Minh ôm bảo trư hạ xuống bến thuyền. Khi bọn họ rơi xuống, cùng lúc ánh mắt ngàn người nơi này di chuyển theo. Ban đầu bến thuyền ồn ào như gặp tai ương lúc này đều trở lên tĩnh lặng vô cùng, trừ tiếng sóng đánh vào bờ, ngoài ra không còn âm thanh nào khác. Một đại hán từ xa vội vã chạy tới, hắn nhìn đám người Hạ Nhất Minh trong mắt ánh lên vẻ kinh hãi. Hai chân như bay chạy lại, thân thể lập tức khom xuống thật sâu, nói: - Tiểu nhân Lưu Ly Đảo Trang Vĩ Phỉ bái kiến Hạ Tôn giả, Bách Tôn giả. Hạ Nhất Minh ánh mắt vừa chuyển, cười nói: - Ba chiếc thuyền của Linh Tiêu Bảo Điện đã tới đây chưa? Người này có thể nhận ra lai lịch của hắn khẳng định là do đám người Kim Chiến Dịch đã dặn qua, nếu không sao có thể nhìn thoáng qua đã gọi tên hắn. Trang Vĩ Phỉ kính cẩn nói: - Linh Tiêu Bảo Điện Kim Tôn giả cùng Ngụy Tôn giả đã tới Lưu Ly Đảo. Hơn nữa Lệ Tôn giả cũng đem bức họa hai ngài truyền khắp đảo, chỉ cần có tin tức về hai ngài phải lập tức bẩm báo lại. Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, sau khi nghe những lời này hắn mới hoàn toàn yên tâm. Mặc dù đàn ngân man bị Hạ Nhất Minh chặn lại, sau đó bị hai đầu Thánh thú hống giận đuổi đi. Nhưng vạn đầu ngân man khẳng định trong đó có không ít linh thú. Đám linh thú này đương nhiên cường đại hơn linh thú thông thường rất nhiều, bởi vậy Hạ Nhất Minh không khỏi lo lắng cho an nguy của đám người kia. Đương nhiên hắn không lo lắng cho Kim Chiến Dịch cùng Ngụy Tông Tân mà lo cho đám thủy thủ bình thường trên thuyền. - Kim huynh ở nơi nào? Hạ Nhất Minh nhẹ giọng hỏi. Trang Vĩ Phỉ vội vàng nói: - Kim Tôn giả đã vào trong đảo. Nếu ngài muốn, tiểu nhân sẽ dẫn đường. Hạ Nhất Minh mỉm cười, gật đầu nói: - Làm phiền Trang tiên sinh. Trang Vĩ Phỉ cuống quít khoát tay, nói: - Không dám nhận. Không dám nhận... Hắn ngoài miệng nói không dám nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Cuộc đời này hắn gặp qua không ít cao thủ nhưng đừng nói đại danh đỉnh đỉnh Ngũ khí Tôn giả như Hạ Nhất Minh, cho dù Tiên thiên cường giả cũng không coi hắn vào đâu. Mơ hồ hắn cảm nhận được vị Ngũ khí Tôn giả trước mặt có điểm khác biệt. Tu vi võ đạo khác biệt, các ứng xử cũng khác, nhưng điều này không phải hắn có thể xác định được. Dưới sự dẫn đường của Trang Vĩ Phỉ, đám người Hạ Nhất Minh nhanh chóng rời khỏi, để lại một bến thuyền sôi nổi bàn tán
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]