Phía chân trời, ánh sáng theo mặt trời đỏ rực chiếu xuống khắp nơi.
Cả núi non chìm trong một màu đỏ nhưng dưới gốc đại thụ này, Hạ Nhất Minh không cảm nhận được chút ánh sáng nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn quanh, rốt cuộc cũng tin tưởng không nhìn lầm.
Đích thực Vạn thụ cốc này chỉ có một gốc đại thụ duy nhất.
Hạ Nhất Minh vô thức đưa tay sờ mũi, động tác này rất lâu hắn chưa từng làm qua, chỉ khi hắn đối với một việc hoàn toàn không hiểu mới ra làm ra động tác này.
- Phiền Thạc tiền bối. Vạn thụ cốc chẳng lẽ chỉ có một gốc đại thụ này?
- Không sai. Chỉ có một.
Phiền Thạc cung kính nói.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh liếc qua đám người, hắn hoảng sợ phát hiện, ánh mắt những người này vô cùng nghiêm túc cùng kính ngưỡng nhìn gốc đại thụ.
Ánh mắt này không xa lạ với Hạ Nhất Minh.
Đám đệ tử bình thường tại Thiên Trì khi gặp hắn cũng có ánh mắt như vậy, đó là ánh mắt kính ngưỡng cường giả.
Nhưng khi Hạ Nhất Minh quay đầu nhìn lại, vẫn chỉ thấy một gốc đại thụ xanh tốt, bởi thế trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Khối đại thụ này không ngờ trong lòng các vị Tôn giả chiếm vị trí cao như vậy, chẳng phải khiến người khác sợ hãi sao?
Hạ Nhất Minh liếc Bách Linh Bát, người này vẫn đứng im như không chú ý tới vẻ mặt của mọi người.
Chiêm Huyên lần đầu nhìn thấy gốc đại thụ này vẻ mặt cũng hết sức rung động.
Hắn tới Động Thiên Phúc Địa mặc dù cũng gần một năm hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than/1446169/chuong-803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.