Ánh mắt nhìn lên, Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu nói: - Nếu Tư Mã huynh đã nói vậy, tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh. Thân thể Hạ Nhất Minh bắt đầu được bao bọc bằng quang mang ngũ sắc, theo đó chậm rãi bay lên. Ở phía dưới, đôi mắt như bảo thạch của Bách Linh Bát lóe lên một chút, hai đầu Thánh thú càng mở trừng mắt nhìn, không hiểu Hạ Nhất Minh làm trò qủy gì. Bọn họ luôn bên cạnh Hạ Nhất Minh nên đương nhiên hiểu rõ, nếu hắn đã kiên định như vậy, cho dù không thể thắng cũng đồng dạng không thể thất bại. Nhưng nếu vì không chịu được lời châm chọc mà không chiến, kết quả không cần đánh cũng biết. Bởi vì chỉ quang hóa một kiện thần binh nên năng lực phòng hộ cùng thủ đoạn công kích trên không của Hạ Nhất Minh không thể nói hoàn hảo. Bảo trư nhảy loi choi hống lên vài tiếng. Trên bốn chân của nó bắt đầu lóe lên hắc sắc quang mang, chậm rãi bay lên không trung. Trong suy nghĩ đơn giản của nó, người kia là kẻ xấu, tốt nhất cứ thiêu chết hắn là xong. Nhưng khi bảo trư vừa bay lên đã cảm thấy đã cảm thấy được da đầu có chút căng cứng, rõ ràng bị người khác túm lấy. Động tác cùng thủ pháp quen thuộc này bảo trư không cần quay lại cũng biết là ai. Nó xoay đầu miệng lầm bầm bộc lộ bất mãn cùng oán giận. Hạ Nhất Minh vừa buồn cười vừa tức giận, vỗ vỗ đầu nó, nói: - Tiểu tử kia. Chuyện này không cần ngươi nhúng tay. Dứt lời hắn khẽ dùng sức ném bảo trư qua chỗ Bách Linh Bát. Bảo trư cúi đầu ủ rũ, bất quá cũng lấy làm lạ, Hạ Nhất Minh mặc dù có thể phi hành nhưng vì hắn quang hóa thần binh trong trạng thái không tỉnh táo nên tốc độ phi hành so với Ngũ khí Tôn giả thông thường kém hơn một bậc. Nhưng nó được truyền thừa của Thánh Long, đối với phi hành mặc dù chưa thể tùy tâm sở dục nhưng không phải Hạ Nhất Minh có thể sánh bằng. Bất quá lúc này không biết vì sao Hạ Nhất Minh có thể bắt kịp tốc độ của nó. Khi nghĩ tới điều này, bảo trư lần nữa ngẩng đầu, tiểu tử này như nghĩ ra, đôi mắt chớp chớp đầy vẻ hưng phấn không nói thành lời. Hạ Nhất Minh ném bảo trư trở lại, theo sau thân thể tiếp tục bay lên cao. Khi Hạ Nhất Minh bay lên cao, Tư Mã Bân trên mặt lộ ra vẻ ngoài ý muốn cùng một tia trào phúng không chút che giấu. Mặc dù lão trong đáy lòng thầm nghi hoặc nhưng vẫn tin tưởng thông tin có được không sai. Bởi vì người đưa tin cho lão không phải chỉ có huynh đệ Kỳ Liên Song Ma mà còn của thế lực khác, cho nên lão kiên trì tin tưởng, Hạ Nhất Minh chỉ quang hóa một kiện thần binh mà thôi. Bất quá lão cũng biết, trong tay Hạ Nhất Minh còn cố một kiện Thần đạo bảo khí, nếu để Hạ Nhất Minh tới bên cạnh, với lực lượng đặc biệt của nó, e rằng bản thân lão cũng chưa chắc đã được bình yên. Điều khiển thần binh, Tư Mã Bân nhanh chóng rời xa, cổ tay vừa đảo, quang mang như linh xà đã bắn thẳng về phía Hạ Nhất Minh. Trường kiếm trong tay lão vốn là một bả hung kiếm, kiếm quang không ngừng lấp lóe, sát khí theo đó tràn ngập chấn nhiếp lòng người. Hạ Nhất Minh lạnh lùng nhìn phía trước, trên mặt hắn không chút dao động, tựa hồ như không thấy trường kiếm của Tư Mã Bân. Phía dưới đám người ngưng thần quan sát, Đại ma song quyền nắm chặt, trong lòng vô cùng hối hận. Nếu biết Hạ Nhất Minh dễ dàng kích động như vậy, bất luận thế nào khi nãy cũng phải ngăn cản. Nhưng ngay khi hung kiếm của Tư Mã Bân đám tới, Hạ Nhất Minh lập tức vung tay. Ngoài bàn tay trống trơn lúc này, không có quang mang hay vật gì xuất hiện. Ánh mắt đám người đều tập trung vào tay hắn, trong lòng đồng loạt nghi ngờ, chẳng lẽ hắn muốn lấy tay không đối kháng phi kiếm? Nếu Hạ Nhất Minh thật sự làm thế, hắn tuyệt đối là người điên. Thần binh lợi khí có thể dùng thân thể nhân loại đối kháng sao? Chẳng lẽ hắn ở cùng Thánh thú lâu, tự coi mình như Thánh thú? Vẻ hung ác trong đôi mắt Tư Mã Bân chợt lóe lên, mặc dù lão không thể đánh chết Hạ Nhất Minh tại đây nhưng nếu người này đã ngu ngốc vậy, chặt một tay hắn coi như đòi chút lợi ích cho Vũ gia. Ánh mắt ngưng lại, hung kiếm càng cường đại hơn vài phần. Nhưng khi hung kiếm tiếp xúc cùng cánh tay Hạ Nhất Minh, trên tay hắn đột nhiên phát ra quang mang mãnh liệt. Một bả kiếm trong suốt lúc này hiện ra trên tay Hạ Nhất Minh. Theo sau hắn vung lên, quang mang lóe sáng, quang kiếm cứ thế đánh bật hung kiếm đang đâm tới. - Không có khả năng. Trợn tròn hai mắt, Tư Mã Bân lớn tiếng quát: - Ngươi như thế nào có thể quang hóa thân binh? Hạ Nhất Minh tủm tỉm cười nhìn lại, nói: - Hạ mỗ nếu không quang hóa thần binh, lẽ nào có thể sử dụng thần quang phi hành? Sắc mặt Tư Mã Bân hết trắng lại đỏ, lão hít một hơi thật sâu, rốt cuộc bình tĩnh lại. Tới lúc này lão đã hiểu, thì ra Hạ Nhất Minh đã thành công quang hóa kiện thần binh thứ hai. Bất quá kể từ lúc này, tin tức có được cùng kế hoạch tính trước toàn bộ bị ném sang một bên. Nhìn vẻ mặt tươi cười của Hạ Nhất Minh, Tư Mã Bân trong lòng không khỏi buồn bực, mấy người cung cấp tin tức cho lão đều là ngươi ngu sao? Vẻ tươi cười chậm rãi thu liễm lại, Hạ Nhất Minh trầm giọng nói: - Tư Mã huynh. Nếu đã chơi đùa đủ vậy trận đấu này cũng nên kết thúc thôi. Tư Mã Bân cả giận hừ một tiếng, trong mắt lão vẫn tràn ngập chiến ý. Mặc dù Hạ Nhất Minh xuất ra kiện thần binh quang hóa thứ hai nằm ngoài ý liệu nhưng Tư Mã Bân với thực lực bản thân vô cùng tin tưởng. Lão tấn giai Ngũ khí Tôn giả đã hơn trăm năm, lẽ nào phải sợ Hạ Nhất Minh? Hai tay vung lên, lập tức một đạo quang mang khác xuất hiện, đạo quang mang này cùng hung kiếm chia thành quỹ đạo khác nhau đâm tới Hạ Nhất Minh. Nếu một kiện thần binh không thể chống cự, vậy đồng thời xuất ra hai kiện... Giờ phút này Tư Mã Bân trong lòng có chút tiếc nuối, nếu không phải đã bạo liệt một kiện thần binh, lúc này đồng thời xuất ra ba kiện có thể đánh cho Hạ Nhất Minh kêu cha gọi mẹ. Hạ Nhất Minh nhẹ nhàng vung Cực Quang Kiếm lên vừa đúng lúc chặn lại công kích của đối phương, Thần toán thuật lúc này được hắn vận dụng không chút sai lầm. Theo sau Ngũ sắc quang mang hóa thành một đạo gió lốc cuốn thẳng về phía Tư Mã Bân. Tư Mã Bân không chút do dự lùi lại, phía sai lão là cả khoảng trời rộng lớn. Giao chiến trên không cùng mặt đất có điểm khác biệt. Nếu tốc độ hai bên tương đương, muốn tới gần đối phương cơ hồ là chuyện không thể. Bất luận Hạ Nhất Minh tiến tới thế nào cũng không thể thu hẹp khoảng cách. Mà Tư Mã Bân hiển nhiên rất quen thuộc phương thức tác chiến này, lão điều khiển thần binh phi hành vẫn một mực né tránh thế công của Hạ Nhất Minh. Trong đầu lão đã có quyết định, cho dù đối phương là ma cũng phải đánh chết. Hạ Nhất Minh hít một hơi thật sâu. Nếu đối phương dám đón đỡ, hắn tuyệt đối nắm chắc đánh lão thành than. Nhưng Tư Mã Bân sử dung phương thức du đấu này, Hạ Nhất Minh phát hiện, bản thân hắn không có biện pháp giải quyết. Nhìn Cực Quang Kiếm trong tay, Hạ Nhất Minh thở dài một hơi. Vốn không muốn bại lộ bí mật thanh kiếm này nhưng xem ra lúc này không còn lựa chọn khác. Ánh mắt hắn ngưng lại, Thần đạo bảo khí viên thuẫn mau chóng được lấy ra, theo sau chân khí truyền vào Cực Quang Kiếm. Một giây sau, bảo kiếm nhất thời biến mất trong hư vô. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Hạ Nhất Minh thấp giọng lẩm bẩm, hắn âm thầm tính toán phương vị di động của Tư Mã Bân. Tự do di chuyển trên không trung, ngay cả Tư Mã Bân cũng không rõ bản thân lão sẽ bay di đâu. Nhưng Hạ Nhất Minh đằng sau truy kích, hơn nữa qua quan sát thấy được thói quen của lão, hắn có thể tính ra được hành động tiếp theo của đối phương. Rốt cuộc Hạ Nhất Minh buông tay, hắn tiếp tục điều khiển ngũ sắc quang mang truy tung, về phần hai đạo quang mang của đối phương để mặc viên thuẫn đón đỡ. Tư Mã Bân mặc dù phát hiện ra biến hóa, tựa hồ như thanh kiếm trên tay Hạ Nhất Minh đã biến mất nhưng điểm này không được lão coi trọng. Bất luận Hạ Nhất Minh sử dụng thần binh lợi khí nào lão cũng tin tưởng khả năng phòng thủ của mình hơn đối phương một bậc. Động tác hai ngươi vô cùng nhanh, khi tới cuối sơn cốc, Tư Mã Bân lại một lần nữa xoay người ngoặt lại. Bất quá lúc này trong lòng lão đột nhiên cảm nhận được sự bất an mãnh liệt. Đây là dự cảm mà những cao thủ đỉnh cấp thường có. Tinh thần Tư Mã Bân lập tức tập trung, nhưng mặc cho lão cẩn trọng thế nào cũng không phát hiện ra dấu vết gì. Phía sau lão, Hạ Nhất Minh vẫn như phong hỏa đuổi tới, hơn nữa khi lão phân tâm đã thu hẹp khoảng cách rất nhiều. Tư Mã Bân bất chấp dự cảm kia, lão gia tăng tốc độ phóng về phía trước. Theo sau đột nhiên lão cảm nhận được sự đau đớn kịch liệt từ bắp đùi truyền tới. Lão thoáng nhìn nhất thời thấy được trong không trung một mảnh mưa máu. Sắc máu đỏ tươi trên không trung rơi xuống tươi đẹp như hoa. Tư Mã Bân quát lớn một tiếng, chân khí cường đại nhất thời tiến tới miệng vết thương ngăn cản máu tươi không ngừng trào ra. Đồng thời thân thể lão như lưu tinh rơi xuống mặt đất, trong lòng lão kinh hãi không thôi. Không biết từ khi nào trên đùi lão đã xuất hiện một lỗ thủng trong suốt. Vết thương này tương đối nghiêm trọng nhưng quan trọng hơn là sự tự tin của lão đã bị đả kích sâu sắc. Bởi lão căn bản không biết, bản thân mình bị thương thế nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]