Chương trước
Chương sau
Thân hình Hạ Nhất Minh vẫn ẩn giấu trong màn sương mù dày đặc. Cho dù là Hác Huyết cũng chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ. Hơn nữa nhìn thế nào cũng không giống người, dường như có thể hòa tan trong gió, biến mắt trong màn sương mù dày đặc.
Đây là năng lực đặc thù của chướng nhãn pháp, vậy mà có thể nói ra ngay lập tức, quả thật Hác Huyết hiểu biết khá rõ về loại công pháp này.
- Các hạ là ai? Có liên quan gì với bỉ môn? Thanh âm của Hạ Nhất Minh có vẻ già nua và bình thường.
Đây là thanh âm không có gì nổi bật, ba người Hác Huyêt khẳng định sau này bọn họ không thể thông qua nó để tìm được người này. Nguồn: truyentop.net
Nhưng càng như thế, bọn họ càng tin tưởng người này nhất định từ Hoàng Tuyền Môn.
Là sát thủ thì các phương diện càng bình thường càng tốt, bất kể dung mạo hay là thanh âm một khi có đặc điểm độc nhất thì kiếp sát thủ cũng chấm dứt.
Hác Huyết hít sâu một hơi nói:
- Tại hạ là Hác Huyết của Hác gia, nội địa phương đông Đại Thân, không biết các hạ có từng nghe nói qua?
Trong tâm Hạ Nhất Minh xoay chuyển thật nhanh, không khỏi do dự, dường như vấn đề này cũng không tiện trả lời.
Nhưng Hác Huyết dường như sợ Hạ Nhất Minh mất kiên nhẫn bỏ đi. cho nên đi thẳng vào vấn đề:
- Vị huynh đài này, có lẽ ngài không biết quan hệ giừa Thường Châu Hác gia và Hoàng Tuyền Môn, nhưng các Tôn Giả đại nhân của qúy môn nhất định biết.
Hạ Nhất Minh thở dài nhẹ nhõm, ban đầu hắn giả dạng Hoàng Tuyền Môn chẳng qua là theo quán tính mà thôi.
Khi đám người Hác Huyết nhận ra thân phận này. Hạ Nhất Minh tuy răng qua quýt cho có lệ nhưng trong lòng vẫn có chút không yên. Bởi vì hắn không hề biết quan hệ ba người này và Hoàng Tuyền Môn.
Những lời Hác Huyết vừa nói khiến hắn vui mừng quá đỗi.
Nếu hắn không phái Tôn Giả của Hoàng Tuyền Môn thì không biết quan hệ hai nhà. Vậy thì hiện chưa đến mức lộ tẩy.
Chi có điều Hạ Nhất Minh thấy kỳ quái chính là, khi thấy hắn thi triển chướng nhãn pháp và xoa kiếm thì ba người kia lập tức tin tưởng hắn là người của Hoàng Tuyền Môn?
Trầm ngâm một lát, Hạ Nhất Minh lãnh đạm nói:
- Tôn Giá của bỉ môn không tiến vào đây.
Ba người Hác Huyết đồng thời thầm mắng. Lời như chẳng phải là thừa sao, Quỷ Khốc Lĩnh là cấm địa đối với Tôn Giả. bất kể thế lực nào có chút truyền thừa đều biết.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Hác Huyết nói:
- Ta biết các hạ còn hoài nghi thân phận của chúng ta. tuy nhiên ta có thể nói cho các hạ phương pháp phân biệt thật giả.
Trong lòng cực kỳ ngạc nhiên. Hạ Nhất Minh hỏi lại:
- Ngươi nói đi.
- Đinh Lực Án Tôn Giả đại nhân của qúy phái đang ở ngoài Quỷ Khốc Lĩnh, chỉ cần các hạ đi ra ngoài thi triển thủ pháp truyền tin đặc thù của quý phái, khẳng định có thể nhìn thấy lão nhân gia.
Hác Huyết lại thề sống thề chết:
- Lão nhân gia tuyệt đối sẽ làm chứng cho ba người chúng ta.
Hạ Nhất Minh lập tức đau đầu. Đừng nói hắn không biết thủ pháp truyền tin đặc thù của Hoàng Tuyền Môn. Mà cho dù biết cũng không thể ra ngoài gặp mặt Tôn Giả của Hoàng Tuyền Môn. Chuyện tự chui đầu vào lưới, tự tìm đường chết này chỉ coa kẻ ngu ngốc mới làm.
Tâm niệm vừa chuyển, Hạ Nhất Minh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lão phu hiện giờ tu luyện đã tới thời điểm cuối cùng, bất kể như thế nào cũng không thể rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh. Biện pháp này của ngươi không được.
Nhừng lời này cực kỳ hợp tình họp lý, lại không hề có nửa điểm thương lượng, ba người Hác Huyết không hề hoài nghi, khuôn mặt lộ vẻ ảo não.
Những nguời mạo hiểm sinh mạng tiến vào Quỷ Khốc Lình đều là những cao thủ hàng đầu muốn đột phá cực hạn, bất kể là cảnh giới tam hoa hay Chân Vạc, ý niệm duy nhất trong đầu bọn họ chính là có thể tiến thêm một bước.
Trừ điêu này ra, không còn gì quan trọng hơn nữa..
Mà một người đã hấp thu đủ linh khí của trời đất, trong thời khắc mắn chốt đề thăng tiến. tự nhiên càng không chịu rời khỏi Quỷ Khốc Lĩnh. Điểm này không thể có gì để phản đối.
Sau một lát. Phương Thịnh đột nhiên nói:
- Các hạ nếu sắp thăng tiến, vì sao phái dính vào vũng nước đục này? Nếu các hạ đồng ý giao người ra đây và rời đi, ba người tại hạ tất có hậu báo.
Trong ba người bọn họ, Phương Thịnh chính là kẻ căm hận nhất đối với cao thủ Tuyền Môn này. Chỉ cần nghĩ lại thủ đoạn ám sát vừa rồi khiến y đổ mổ hôi lanh toàn thân.
Hạ Nhất Minh sửng sốt một chút, tròng mắt chuyên động, lập tức nảy ra một ý hay. Hắn tức giận hừ một tiếng, nói:
- Các ngươi nghĩ lão phu muốn chõ mõm vào sao? Lão phu đang đột phá cửa khẩu ở bên kia, tới lúc cuối cùng các ngươi lại đánh giết nhau ở bên này. Làm sao lão phu có thể yên tâm cho được. Tự nhiên là phái giết chết toàn bộ ở đây tuyệt hậu hoạn, như vậy mới có thể tiếp tục đột phá.
Nhưng lời này của hắn như thể nổi giận đùng đùng, hoàn toàn là cáo trạng những kẻ ác nhân. Hơn nữa không biết "bên kia" là ở đâu.
Ba người Hác Huyết trợn mắt há mồm liếc nhau, thì ra là người này bị tiếng động dẫn tới. Nếu sớm biết như vậy đã không chọn kẻ điên kia làm gì.
Thanh âm lạnh lẽo như băng của Hạ Nhất Minh lại vang lên: - Các ngươi làm gi ở đây?
Hác Huyết cười khở một tiếng, nói:
- Các hạ, kẻ vừa rồi ngươi bắt đi chính là kẻ thù của chúng ta. Ba người chúng ta trong lúc vô tình gạp được. cho nên cố ý mai phục giết chết hắn ờ đây. Y khom người thật sâu nói:
- Xin các hạ trả lại thi thể người này đê ba người tại hạ đâm làm nghìn mảnh, thỏa mối hận trong lòng.
Hạ Nhất Minh lạnh lùng cười nói:
- Đâm làm nghìn mành, hừ, lý do mà ngươi dùng quá vụng về đó.
Hác Huyết vẻ mặt hơi động hỏi:
- Vì sao các hạ lại nói vậy?
Thanh âm Hạ Nhất Minh đột nhiên trở nên linh hoạt. sắc bén:
- Đứng lại và lui về, ngươi nếu tới gần thêm chút nữa. Ta sẽ đi ngay lập tức, công bố những gì các ngươi đã làm ra ngoài.
Hắn cười ha hả nói:
- Hác Huyết của Thường châu Hác gia. Ta sẽ cho tất cả mọi người ở Quý Khốc Lĩnh đều biết đại danh của ngươi.
Sắc mặt của Hác Huyết đại biến, lập tức hối hận vì sao vừa mới lộ thân thế danh tings.
Phương Thịnh hậm hực lui trở về. Trong đáy mắt lộ vẻ linh hoạt sắc bén nhưng mặt ngoài lại lộ thần sắc hơi hồ thẹn.
Chư Quan Hảo ho nhẹ một tiếng, vội vàng nói:
- Các hạ không nên hiểu lầm. chúng ta thật sự không có ác ý.
- Không có là tốt. Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:
- Đầu tiên các ngươi làm cho người khác tâm thần rối loạn. Sau đó cùng công pháp ngưng huyết thuật đánh trúng chỗ yếu hại trên người hắn. Khiến hắn không thể chống cự âm sát khí nơi này, do đó biến thành một cái xác không có thần trí. Có đúng vậy không? Còn nữa, các ngươi kéo dài thời gian nửa canh giờ, còn nói đã một lần thất thủ, là có ý tứ gì?
Nhưng lời này vừa nói ra sắc mặt ba người Hác Huyết trở nên đáng sợ.
Hạ Nhất Minh tin tưởng cho dù hắn thật là cao thủ của Hoàng Tuyên Môn nhưng chỉ cần ra ngoài nói ra lời này, ba người bọn họ khẳng định sẽ không tiếc phải trả để giết hắn.
Trong màn sương đen tràn ngập không khí chết chóc lặng lẽ. Khoảng cách giữa hai bên không quá xa, với tu vi của Hạ Nhất Minh có thể nghe tiếng thở dốc của bọn họ. Bời vậy có thể thấy, giờ phút này trong lòng bọn họ đang kinh động tới mức nào.
Chư Quan Hảo gượng cười nói: - Các ha hiểu lầm...
Hạ Nhất Minh cười lạnh nói:
- Hiêu lầm? Được. Chi cần các ngươi nói cho lão phu một chuyện, lão phu liền tin đây là hiểu lầm.
Đôi mắt lóe lên tinh quang. Hác Huyết nói:
- Các hạ cứ hói.
- Lão phu muốn hỏi. Ngưng Huyết Châu là cái gì? Sử dụng như thế nào? Hạ Nhất Minh nói rõ ràng từng chữ một.
Hạ Nhất Minh nói ra Ngưng Huyết Châu nhưng ba người cũng không giật mình.
Tới giờ phút này, bọn họ đương nhiên biết Hạ Nhất Minh đã thấy toàn bộ, hơn nữa còn nghe được manh mối gì đó trong lời họ nói.
Ba người Hác Huyết lại liếc nhau lần nữa. Chư Quan Hảo gật đầu một cái nói:
- Được, nếu vị huynh đài này muốn gia nhập chúng ta. vậy khả năng thành công của chúng ta gia tăng.
Phương Thịnh chần chừ một chút. Nhớ tới việc đối phương ra tay tàn nhẫn hành sự tàn độc, rốt cục bất đắc dĩ gật đầu, nói:
- Ta tán thành.
Hác Huyết cười khổ một tiếng, bọn họ đều vô cùng rõ ràng, hiện giờ trong tay bọn họ đã có sáu viên Ngưng Huyết Châu. Nếu thêm cả viên Ngưng Huyết Châu trên kẻ điên mới chết được bảy viên. Chi cần thành công thêm hai lần có thể hoàn mỹ rút lui.
Nhưng nếu thêm người này nữa. Nhất định phải tiếp tục cho tới khi đủ mười hai viên mới có thê dừng tay.
Sự khó khăn trong đó thật khó có thể tường tượng, càng tới lúc cuối những người sống sót càng lợi hại. đồng thời khả năng bại lộ lại càng lớn.
Nhưng nhìn bóng người không ngừng dao động trong màn sương đen. Hác Huyết đành bất đắc dĩ nói:
- Cũng được, nếu các hạ nhất định phải biết, chúng ta cũng không cần giấu điếm. Tuy nhiên hy vọng sau khi nghe, các hạ có thể có lựa chọn sáng suốt. Nếu không, cho dù các hạ trở lại Hoàng Tuyền Môn, Hoàng Tuyền lão tồ của quý môn cũng không bỏ qua cho các hạ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.