Hạ Nhất Minh hơi lắc đầu, không biết làm thế nào với con bảo trư. Nhưng hắn cũng biết, nếu không phải nó có bản tính như thế thì vật đó cơ bản không thể rơi vào tay mình.
Vật hắn vừa lấy ra chính là thứ mà trên đường đi sang phương Đông đã được bảo trưu tìm thấy trong quán trà - Hỏa lô.
Nhìn xung quanh hỏa lô, Hạ Nhất Minh có thể thấy được hình chín con rồng khắc trên nó. Nếu như chỉ có hình dạng giống nhau, Hạ Nhất Minh cũng chẳng có gì mất bình tĩnh. Nhưng đã được bảo trư nhìn trúng thì chắc chắn nó không phải là vật bình thường.
Mức độ yêu thích của bảo trư đối với hỏa lô gần tương đương với Bách Linh Bát. Ngay cả Ngũ hành hoàn cũng không hấp dẫn được nó như vậy.
Theo thói quen của bảo trư thì chắc chắn giá trị của vật này phải hơn hẳn ngũ hành hoàn. Mà lợi hại hơn thần khí phảng chế thì chắc chắn nó phải là thần khí.
Hạ Nhất Minh nghĩ được điều này nên mới kích động đến như vậy.
Xoay hỏa lô một vòng, Hạ Nhất Minh chợt ngẩn người. Con bảo trư đang dùng hết sức ôm chặt lấy cái hỏa lô, không hề có ý định thả ra.
- Bảo trư! Ngươi xuống trước đã. - Hạ Nhất Minh cố gắng giữ nét mặt ôn hòa, nói.
Con bảo trư chẳng hề do dự, lắc lắc đầu chẳng thèm quan tâm tới Hạ Nhất Minh. Ở với nó một thời gian, Hạ Nhất Minh cũng đã hiểu rõ tính tình của nó. Nếu nó đã không chịu thì có nói thế nào cũng vô ích.
Hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than/1445762/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.