Lão ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt hồ nghi của Phiền Thạc, nói:
- Phiền huynh, huynh cho là có vị Tôn Giả nào nhàn nhã tới mức muốn đùa chơi cùng đám con cháu sao?
Phiền Thạc hơi run lên, lúc này mới chậm rãi gật đầu, nếu Hạ Nhất Minh thực sự là Tôn Giả, trừ phi hắn không biết xấu hổ, nếu không sao có thể làm chuyện không ra gì như vậy.
Vừa bước một bước, Phiền Thạc đã đi tới lối vào thông đạo tầng thứ bảy, lão đã khôi phục lại vẻ tươi cười lúc trước, nói:
- Không biết Kim hiền chất đề nghị đến chỗ nào. Lão phu cũng rất tò mò, hay là tất cả cùng đi xem nha.
Hai người Cao Vĩ Lượng mỉm cười, nắm lấy một bàn tay của Thu cô nương, bốn người lập tức lao nhanh theo mọi người.
Tuy rằng bọn họ ra muộn nhất, nhưng chỉ một lát đã đuổi kịp mọi người. Chỉ có điều họ kinh ngạc chính là, bốn người Kim Chiến Dịch không ngờ lại càng chạy càng xa, nhanh chóng rời khỏi tòa thành thị của Linh Tiêu Bảo Điện.
Sau gần nửa canh giờ, Kim Chiến Dịch rốt cục dừng lại, bọn họ đã đi tới một thung lũng rộng lớn.
Tuy rằng nơi này trên cơ bản là bình nguyên nhưng cũng có vô số đỉnh núi, mặc dù không thể so sánh với dãy núi ngàn dặm kéo ngang tây bắc, nhưng muốn tìm vài thung lũng hợp ý cũng không phải việc khó.
Kim Chiến Dịch cười dài sang sảng, mỉm cười nói:
- Hai vị chúng ta quyết định thắng bại ở đây là được.
Kỳ Liên song ma đảo mắt quanh thung lũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than/1445748/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.