Khuôn mặt Hùng Vô Cực hết sức nghiêm túc. Hắn thừa hiều Chu Thất Bát giải thích một cách chi tiết như vậy cũng chẳng phải sợ hắn mà là kiêng kỵ bộ tộc Đồ Đằng đứng phía sau.
Hắn suy nghĩ một chút đối với lời giải thích của Chu Thất Bát đã hoàn toàn tin tưởng. Với thân phận và địa vị của hắn, trong trường hợp này còn nói dối thì từ nay về sau, Chu Thất Bát chẳng còn mặt mũi đâu mà đi gặp người khác.
Đứng trên đài cao, Hùng Vô Cực liếc mắt nhìn xung quanh, trầm giọng nói:
- Không biết vị nào là Hoành Sơn, Hạ Nhất Minh?
Nghe đối phương chỉ đích tên, Hạ Nhất Minh cảm thấy buồn cười. Hắn đi tới bên cạnh đài cao, nói:
- Tại hạ chính là Hạ Nhất Minh! Hùng huynh có gì chỉ giáo.
Thấy được diện mạo Hạ Nhất Minh còn trẻ như vậy, nhưng tiếng xì xào xung quanh lại bắt đầu nổi lên.
Chu Thất Bát đã nói trên tay hắn có tính mạng của trăm vị tộc nhân , mười vị sứ giả và hai vị đại sứ giả của bộ tộc Đồ Đằng lại kèm thêm hai con linh thú biến dị ngàn năm.
Đây hoàn toàn là một chiến tích hoành tráng, tất cả những người có mặt đều chẳng dám mơ tới nên hoàn toàn cảm thấy kính sợ hắn.
Hai mắt Hùng Vô Cực lóe ra tinh quang, nhìn chằm chằm Hạ Nhất Minh. Phía sau hắn, con cự hùng màu vàng chợt nằm sấp xuống, trong miệng phát ra những tiếng gầm gừ.
Lùi lại vài bước, Hùng Vô Cực xoa nhẹ đầu con cự hùng, vỗ vồ nó.
- Hùng huynh! Con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than/1445683/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.