Vẻ mặt đại hán âm trầm hẳn đi, hắn nhìn Viên Thành Chí. Đám người này từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói chuyện, lúc này tự nhiên đã hấp dẫn sự chú ý của bọn mã tặc.
Chỉ là phản ứng của Viên Thành Chí không giống với người thường. Đối mặt với cái nhìn của ba mươi tên mã tặc Hồng Cân Đạo mà vẻ mặt của hắn cũng không một chút thay đổi, ánh mắt nhìn lại bọn mã tặc mang theo một tia nhìn khin thường.
Tên Hồng Cân Đạo vừa lên tiếng kiến thức rộng rãi, hiển nhiên cũng không có khả năng không nhìn ra được hàm ý của cái nhìn ấy.
Hàng lông mi của hắn hơi dựng lên, biểu hiện của người đối diện hắn thật là cao thâm khó lường.
- Liêu đại ca, cùng bọn chúng nói nhảm làm gì. Con ngựa này cũng không tồi, chúng ta lưu toàn bộ lại, đại đầu lĩnh khẳng định sẽ tưởng thưởng.
Một tên Hồng Cân Đạo từ phía sau tiến lên nói, ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn vào con Hồng Lăng mã. Bất quá, hắn tâm địa độc ác nên muốn lưu toàn bộ đám ngựa này lại.
Về phần sau khi ngựa được lưu lại, người này ngay cả một câu cũng không muốn nói ra.
Ánh mắt của tên Liêu đại ca lúc này đã tràn ngập hung quang, trong lòng hắn đang tự nói với mình, trong khu vực này như thế nào lại có thể dễ dàng gặp cao thủ? Lấy tu vi bát tầng nội kình của hắn cùng với ba mươi huynh đệ đạt tu vi tứ, ngũ tầng nội kình đủ để ở trên quan đạo này hoành hành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than/1445476/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.