Chương trước
Chương sau
Cơn gió thoảng qua kéo theo mùi hương của những loài hoa, làn sương mù nhẹ nhàng lan tỏa trong rừng rậm.
Sắc trời mặc dù đã tối đi rõ ràng nhưng vẫn không hề gây ra ảnh hưởng gì lớn với Hạ Nhất Minh và Tạ Noãn Ý. Lấy thực lực của hai người, cho dù màn đêm bao phủ hoàn toàn chung quanh, chỉ cần một ít tia sáng cũng có thể thấy rõ được cảnh vật.
Gần một giờ sau, Tạ Noãn Ý đang đi trước dẫn đường bỗng ngừng lại, hắn chỉ vào một gốc cây đại thụ, nói:
- Chúng ta đến nơi rồi.
Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm nghĩ, Tạ Noãn Ý này nói với đám người Tạ Minh Kim là rất nhanh chóng sẽ trở lại, nhưng đi suốt nãy giờ gần một tiếng đồng hồ mới tới được hang ổ của Trường Tí Hạc, nếu còn tính cả thời gian quay trở về thì rất khó có thể nhanh hơn được. Cả đi cả về cũng phải mất gần hơn hai tiếng đồng hồ.
Hắn khẽ lắc đầu, bất quá nếu đã đi đến đây cũng sẽ không có chút oán giận nào.
- Tạ tiên sinh, vì sao tiên sinh lại muốn đến đây, chẳng lẽ nơi này có bảo bối gì sao?
Hạ Nhất Minh cười ha ha thuận miện hỏi.
Tạ Noãn Ý nghiêm mặt nói:
- Có bảo bối hay không thì rất khó nói, sở dĩ ta muốn đến nơi này là vì y thuật truyền thừa của gia tộc ta có một đoạn nói đến một việc, cho nên mới muốn đến đây chứng thực một chút.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy tò mò, nhưng đối phương đã nói là y thuật truyền thừa, hắn cũng không muốn hỏi tiếp.
Tạ Noãn Ý đi tới bên dưới cây đại thụ, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, nhất thời cả người giống như loài khỉ leo lên trên cao. Sau một lát, thanh âm vui mừng lẫn sợ hãi của hắn truyền xuống:
- Hạ huynh đệ, nhanh lên đây một chút, chúng ta tìm được thứ tốt rồi.
Hạ Nhất Minh hơi ngẩn người ra, nắm chặt thanh Đại Khảm Đao được đằng điều cột chặt trên lừng.
Đằng điều nà là một loại dây được đặc chế, dùng để cột chặt thanh đại đao trên lưng. Thế nhưng trên lưng đeo một vật nặng rồi trèo cây cũng khiến cho hắn cảm thấy buồn bực.
Nội kình trong nháy mắt được quán chú vào khắp nơi trong cơ thể, đem loại cảm giác nặng nề hoàn toàn loại bỏ. Hạ Nhất Minh lúc này mới theo cách của Tạ Noãn Ý để leo lên cây.
Leo lên tới tầng lá trên cùng của cây đại thụ, Hạ Nhất Minh đột nhiên thấy được một cái thụ ốc được kiến tạo trên cây
Điểm đặc sắc duy nhất của thụ ốc này là nó rất lớn, bên trong lại có hai cành cây rất to, nó nằm ngang ở trong thụ ốc. Bất quá, thụ ốc này rất đơn giản, cho dù một căn nhà bình dân trên mặt đất so với thụ ốc này cũng đẹp hơn.
Tạ Noãn Ý đang ở phía sau thụ ốc, gương mặt hắn tràn đầy sự hưng phấn khiến cho đỏ ửng lên.
Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được, hắn thật sự tìm được thứ gì đó rất tốt, nếu không lấy thân phận của người này tuyệt đối sẽ không có thái độ thất thố như vậy.
Mấy lần lên xuống, Hạ Nhất Minh đã tới bên cạnh Tạ Noãn Ý, nhìn theo ánh mắt của hắn, ở phía xa xa trên một khối của đại thụ có mười quả màu xanh. Loại quả này cũng không phải là lớn, chỉ to bằng nắm đấm của một người trưởng thành. Nhưng loại quả này lại có màu xanh, khiến cho Hạ Nhất Minh bỗng nhiên nổi lên cảm giác muốn hái nó xuống nhấm nháp thử xem thế nào.
- Tạ tiên sinh, đây là loại quả gì?
Hạ Nhất Minh hỏi.
- Đây là Vô Tương quả, theo dược thư ghi lại, loại quả này sinh trưởng trên cây cổ thụ đã sống ba mươi năm.
Tạ Noãn Ý mạnh mẽ đè nén sự kích động trong lòng nói:
- Trừ điều kiện này ra, ở trên cây cổ thụ còn phải có linh thú sinh trưởng trên trăm năm thì mới có khả năng xuất hiện loại quả này.
Ánh mắt Hạ Nhất Minh thoáng nhìn qua thụ ốc, nhất thời hiểu được, đây là nơi hai con Trường Tí Hạc ở lại. Không nghĩ tới hai con linh thú này lại có trí tuệ như vậy, ngay cả phòng ở cũng có thể kiến tạo.
- Loại quả này có chỗ tốt như thế nào?
- Thứ quả này có tác dụng phi thường to lớn.
Tạ Noãn Ý cảm thán một tiếng, nói:
- Hai con Trường Tí Hạc có trí tuệ rất cao, chúng vốn không chủ động tập kích loài người, đặc biệt là khi có nhiều người. Nếu loài người không trêu chọc bọn chúng, hoặc tiến vào lãnh địa của chúng nó thì sẽ hết sức an toàn.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nếu như không an toàn, Tạ Noãn Ý cũng không có khả năng mang theo con trai mình và vài người hầu tiến vào trong rừng.
- Hạ huynh đệ, hôm nay hai con Trường Tí Hạc đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn một trước một sau đem chúng ta bao vây lại, muốn giết hết tất cả chúng ta. Chuyện này rất khác thường, Hạ huynh đệ có biết nguyên cớ vì sao không?
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, nói:
- Việc này có liên qua tới Vô Tương quả sao?
- Không sai, Vô Tương quả được sinh ra ở trên cây đại thụ này, hơn nữa hấp thụ hơi thở của linh thú trăm năm, cho nên có tác dụng tương đương. Nếu là linh thú trực tiếp phục dụng thì có thể tăng thêm lực lượng và linh khí trong cơ thể. Nhưng nếu trực tiếp ăn vào, khí huyết đột nhiên sẽ tăng mạnh, tính tình trở nên nóng nảy, rất dễ đả thương người vô tội.
Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu một cái, bất quá trong lòng hắn thầm nghĩ: "Sau khi Trường Tí Hạc phục dụng xong Vô Tương quả, mặc dù muốn giết chúng ta nhưng không phải là hoàn toàn vô tội.
Chình mình giết chết hai con Trường Tí Hạc nhưng cũng không cần gì thêm nữa. Tuy nhiên Tạ gia có chủ ý với hai đầu linh thú này không phải là mới trong một thời gian ngắn. Nếu không phải bọn họ không có đủ thực lực thì làm sao nghĩ tới chuyện đi nhờ ngoại nhân, hai con linh thú này cũng đã sớm vì thế mà bỏ mạng a."
Hắn mơ hồ cảm giác được, có lẽ bởi vì hai con Trường Tí Hạc này nhận ra được đám người của Hạ gia, cho nên mới phục dụng Vô Tương quả, sau đó tự tìm tới cận nơi. Còn sự xuất hiện của hắn cũng chỉ là sự tình ngoài ý muốn, cho nên hai con Trường Tí Hạc mới bị đánh chết.
Tạ Noãn Ý cũng không chú ý tới vẻ mặt của Hạ Nhất Minh, mà nói tiếp:
- Vô Tương quả ngoại trừ có thể tăng thêm thực lực cho linh thú, còn có một tác dụng khác phi thường trọng yếu, đó chính là đề cao xác xuất thành công khi luyện chế kim đan.
Hạ Nhất Minh nhất thời bị đả động đến, hỏi:
- Tạ tiên sinh, Tạ gia các ngươi luyện nội đan Trường Tí Hạc này nắm giữ bao nhiêu thành có thể thể thành công?
Tạ Noãn Ý hơi lo lắng một chút, khẳng định nói:
- Ban đầu thì chỉ chừng tám phần, nhưng lúc này có thêm Vô Tương quả như vậy xác xuất được đề cao lên tới chín phần.
Trong lòng Hạ Nhất Minh cảm thấy yên tâm, bất quá hắn cũng vô cùng cảm thán, xác xuất thành công tới chín phần, nếu cho gia gia hắn biết được, không biết sẽ có cảm tưởng gì. Bất quá, cho dù không có phụ trợ của Vô Tương quả xác xuất cũng đã phi thường cao. Tạ Noãn Ý chủ động đưa ra đề nghị luyện chế hộ kim đan kỳ thật là tin tưởng vào sự tích súc kinh nghiệm của gia tộc trong ngàn năm qua.
Tạ Noãn Ý khẽ dùng sức thân thể nhẹ nhàng bay lên, hắn khẽ vung tay một cái hơn mười quả màu xanh đã bị hãi xuống toàn bộ.
Tiếp theo đó, Tạ Noãn Ý lấy từ trong người ra hai mảnh vải màu lam, đem mười quả chia làm hai phần bằng nhau.
Gói hai phần lại, Tạ Noãn Ý tiến lại gần Hạ Nhất Minh nói:
- Hạ huynh đệ, thấy được tức là có phần, chúng ta mỗi người một nửa.
Hạ Nhất Minh giật mình, từ chối nói:
- Tạ tiên sinh, thứ này đối với ta vô dụng, gia tộc của tiên sinh được truyền thừa y dược, vật này tiên sinh giữ lại đi.
Tạ Noãn Ý cười ha hả, nói:
- Hạ huynh đệ, ngươi quá coi thường giá trị của loại quả này rồi.
Hắn thu liếm vẻ mặt tươi cười, trầm giọng nói:
- Thứ này tuyệt đối có giá trị không dưới linh thú nội đan...
Trong lòng Hạ Nhất Minh thất kinh, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ không tin.
Tạ Noãn Ý xem sắc mặt của Hạ Nhất Minh, lập tức hiểu được hắn nghĩ gì, cười cười, nhanh chóng nói:
- Hạ huynh đệ, kỳ thật Vô Tương quả công dụng lớn nhất không phải là để đề cao xác xuất luyện nội đan của Trường Tí Hạc.
Linh cơ vừa động, Hạ Nhất Minh kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ đối với việc luyện chế nội đan của những loại linh thú khác cũng có thể nâng cao xác xuất thành công sao?
- Không sai.
Tạ Noãn Ý đối với phản ứng của Hạ Nhất Minh hết sức hài lòng, nói:
- Muốn đem nội đan linh thú luyện chế thành kim đan cho con người ăn cũng không phải việc dễ dàng như vậy. Trong đó việc luyện chế nội đan linh thú sống dưới năm trăm năm cũng không phải là việc khó khăn, cho dù là gia tộc bọn ta sau khi trải qua ngàn năm truyền thừa đã có xác xuất luyện thành đạt tám phần. Nhưng đối với những linh thú sống đã hơn năm trăm năm, nội đan của chúng nó chẳng những cực kỳ trân quý, mà xác xuất luyện chế được lại thấp tới mức đáng thương. Dù cho người có tu vi tiên thiên cảnh giới nguyện ý ra tay chế luyện, xác xuất thành công cũng không quá cao. Tuy nhiên nếu chúng ta có thê Vô Tương quả thì xác xuất này lập tức có thể tăng lên tới bảy thành.
Hạ Nhất Minh hít một ngụm Khí, lạnh nói:
- Tạ tiên sinh, lúc trước không phải tiên sinh nói là thứ này chỉ có thể gia tăng khả năng luyện chế lên một thành sao?
Tạ Noãn Ý cười ha hả, nói:
- Hạ huynh đệ, việc luyện chế không có bất cứ kẻ nào dám cam đoan sẽ chắc chắn thành công. Tạ gia bọn ta vốn đã có tám phần nắm chắc, nhưng có phụ gia thêm Vô Tương quả cũng chỉ có thể gia tăng thêm một thành thôi. Mà đối với xác xuất thành công luyện chế kim đan, Vô Tương quả có công hiệu rất khó có thể tưởng tượng nổi.
Lúc này Hạ Nhất Minh mới hiểu được, hắn cũng không tiếp tục từ chối nữa, mà cẩn thận đem bọc Vô Tương quả cất vào trong người.
Hai người tiếp tục tìm thêm một vòng, nhưng cả khóm đại thụ này cũng không xuất hiện thêm Vô Tương quả nữa.
Bất quá, đối với mười Vô Tương quả này cũng là thu hoạch ngoài ý muốn rồi, một giờ lộ trình để đến đây hai người bọn họ đều cảm thấy thu hoạch không tệ a.
Xuống khỏi cây đại thụ, Tạ Noãn Ý ngẩng đầu nhìn sắc trời, hắn đối với những thứ ở trong rừng rậm này có vẻ rất quen thuộc. Ít nhất so với Hạ Nhất Minh nửa điểm cũng không biết thì tốt hơn rất nhiều.
- Hạ huynh đệ, chúng ta trở về thôi.
Tạ Noãn Ý suy nghĩ một chút, rồi vỗ vỗ bọc vải trong ngực, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nói:
- Nếu không quay trở lại, chỉ sợ tiểu tử Minh Kim lại muốn tiến đến đây tìm chúng ta.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên không có chút nào dị nghị, thân hình hai người chớp lên một cái, cùng sóng vai nhau hướng về phía ngược lại lúc nãy để quay trở về.
Nửa ngày sau, trong lòng Hạ Nhất Minh tính toán một chút, quay sang hỏi:
- Tạ tiên sinh, quý phủ đã từng luyện chế qua nội đan linh thú năm trăm năm chưa?
Tạ Noãn Ý cười khổ không thôi, nói:
- Hạ huynh đệ nói đùa, nếu bọn ta thật sự có thể luyện chế loại kim đó thì trong gia tộc đã sớm có tiên thiên cao thủ, làm sao có thể không giết được hai con Trường Tí Hạc?
Hạ Nhất Minh cũng không kinh ngạc, hắn đã sớm nghĩ như thế chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
- Tạ tiên sinh, tiên sinh có biết ở nơi nào có linh thú sống năm trăm năm sinh trưởng không?
Tạ Noãn Ý trầm ngâm một lúc lâu, nói:
- Tất cả các loại linh thú đều sinh sống ở những nơi ít người lui tới, linh thú sống năm trăm ta cũng nghe nói qua, nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy. Bất quá, nghe nói trong vùng cấm địa ở Đại Thân quốc có không ít các loại cấp linh thú. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
- Đại Thân quốc?
Hạ Nhất Minh cũng chỉ cười khổ một tiếng, nói những lời này chẳng khác nào không nói.
Đối với những tiểu quốc ở phía tây bắc đại lúc mà nói, Đại Thân quốc chiếm cứ một phần lãnh thổ của cả đại lúc ở phía Đông là nơi khó có thể đến được.
Chí ít, Hạ Nhất Minh chưa từng nghĩ tới chuyện hắn sẽ đi du lịch Đại Thân quốc.
Cùng gia gia ước định thời gian ba năm ngắn ngủi, chỉ sợ là thời gian đi đến đó cũng chưa chắc đã đủ.
Tạ Noãn Ý đương nhiên hiểu rõ được suy nghĩ của Hạ Nhất Minh, hắn cười nói:
- Hạ huynh đệ, kỳ thật gặp được linh thú sống năm trăm năm hay không cũng phải xem vận khí của mình thế nào. Nếu vận khí không tốt, cho dù đi cả vạn dặm tới Đại Thân quốc cũng không có tư cách đoạt được nội đan. Nhưng nếu vận khí bản thân tốt, có khi chỉ cần đi khắp khoảng rừng rậm này cũng có thể gặp được.
Hạ Nhất Minh thấy lạ, hỏi:
- Trong khu rừng rậm này cũng có linh thú sống năm trăm năm sao?
Tay Tạ Noãn Ý hơi khoa lên thành một cái vòng tròn lớn, nói:
- Phiến sơn mạch này liên miên không dứt, xuyết suốt hành lang tây bắc của đại lúc. Hỏa Ô quốc chúng ta và Thiên quốc bất quá cũng chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi. Từ xưa tới nay, chưa từng có ai có thể đi khắp phiến sơn mạch này, ngọn nguồn của sơn mạch này cũng không hề có ai hiểu biết. Ở nơi đó tuyệt đối là nơi không có dấu chân người, vì vậy có xuất hiện linh thú sống năm trăm năm cũng không phải là chuyện gì kỳ quái.
Hạ Nhất Minh liên tục gật đầu, trong ánh mắt lóe lên một tia quang mang sáng ngời.
Tạ Noãn Ý vừa chạy vừa liếc mắt xem xét vẻ mặt của Hạ Nhất Minh, đột nhiên thở dài một tiếng nói:
- Kỳ thật. Coi như là có thể gặp được linh thú sống năm trăm năm thì cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
- Tạ tiên sinh, vì sao tiên sinh lại nói vậy?
Hạ Nhất Minh khó hiểu hỏi.
- Linh thú có thời gian sinh trưởng càng lâu thì linh tính của nó càng cao, thực lực cũng càng cường đại. Hai con Trường Tí Hạc chúng ta gặp phải bất quá cũng chỉ mới sinh trưởng được khoảng hai trăm năm mà đã có thực lực cường đại như vậy, nếu gặp phải linh thú sinh trưởng lâu hơn, hay linh thú sinh trưởng năm trăm năm, chỉ sợ lúc ấy đừng nói là săn, muốn chạy trốn cũng là chuyện phi thường khó.
Tạ Noãn Ý nói cũng không sai, hơn nữa trong lời nói còn bao hàm ý tứ khuyên nhủ, rõ ràng là đang khuyên can Hạ Nhất Minh hãy tử bỏ ý niệm đó đi.
Thấy được ánh mắt thành khẩn của Tạ Noãn Ý, Hạ Nhất Minh mỉm cười, thông qua trận đánh vừa rồi với hai con linh thú, hắn cũng đã nghi ra được một biện pháp khác để thử tiến vào tiên thiên cảnh giới.
Trong lúc cùng cường giả quyết đấu sinh tử, toàn bộ tâm tình của hắn đã được gỡ bỏ, ra tay càng lúc càng nhẹ nhàng. Cũng chỉ có ở tình huống này, hắn mới có thể mơ hồ cảm nhận được sự liên hệ thần bí với thế giới xung quanh.
Loại tình huống này nếu chỉ đóng cửa khổ tu thì tuyệt đối khó có thể cảm nhận được.
Cho nên Hạ Nhất Minh mới bình tĩnh hạ quyết tâm, tiếp tục ở lại trong rừng tìm kiếm linh thú, nếu gặp được linh thú sinh trưởng năm trăm năm, cho dù là không thể đánh thắng được nó thì chỉ bằng vào hai loại tiên thiên chiến kỹ hắn nắm giữ cũng có thể thoát thân.
Sau khi buông bỏ tâm tình đánh một trận, hắn hiểu được nếu không dùng kim đan mà muốn đột phá lên tiên thiên cảnh giới thì cũng không phải là chuyện không thể.
Chỉ là suy nghĩ này cũng không cần phải chia xẻ với người khác.
- Tạ tiên sinh, nếu tại hạ may mắn có được nội đan linh thú sinh trưởng năm trăm năm, không biết quý phủ có nguyện ý luyện chế giúp không?
Tạ Noãn Ý thấy được ý định khuyên can của mình không được đôi phương tiếp nhận, trong lòng cười khổ. Nhưng mà khi nghe được yêu cầu sau đó của Hạ Nhất Minh, hắn trầm tư một lúc, cuối cùng lắc đầu, nói:
- Xin lỗi, nội đan của linh thú sinh trưởng năm trăm năm có giá trị rất lớn, nếu huynh đệ muốn mời người luyện chế thì ít nhất cũng phải là luyện đan sư tiên thiên cảnh giới. Lúc ấy mới có thể nắm chắc cơ hội thành công.
- Tiên thiên cảnh giới luyện đan sư? Có người như vậy sao?
Hạ Nhất Minh nghi hoặc hỏi.
- Tất nhiên là có.
Tạ Noãn Ý khẳng định nói:
- Dù là bên trong Đại Thân quốc hay là tam đại cường quốc ở Tây bắc đại lục chúng ta đều có tiên thiên cảnh giới luyện đan sư. Nhưng muốn mời bọn họ ra tay luyện chế cho mình, khẳng định là sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Hạ Nhất Minh than nhẹ một tiếng, bất quá hắn cũng không kinh ngạc vì một người như vậy, mà bởi vì bên ngoài Thái Thương huyện lại còn thế giới rộng lớn đến như thế. Khiến cho hắn không tránh khỏi sợ hãi than lên một tiếng.
Đến bây giờ, hắn mới hiểu được ý nghĩa câu nói của gia gia: hắn không thuộc về Thái Thương huyện.
Trong toàn bộ Thái Thương huyện, cho dù là Đại bá Hạ Thuyên Tín sau khi ăn kim đan tiến vào thập tầng tu luyện giả cũng mới chỉ có ba người đạt tới trình độ đó mà thôi.
Nhưng mới chỉ là một thế gia truyền thừa y dược của Hỏa Ô quốc không lấy vũ kỹ để phát triển cũng đã có ba người tu vi thập tầng nội kình.
Còn trong toàn bộ Hỏa Ô quốc thì sao? Sẽ có bao nhiêu cao thủ? Còn Đại Thân quốc sẽ có bao nhiêu người đạt tới thập tầng nội kình?
Bên trên hậu thiên cao thủ còn có tiên thiên cảnh giới, tiên thiên cao thủ còn có thể lĩnh ngộ thiên địa chi khí.
Còn lấy tốc độ của Hạ Nhất Minh, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tiến vào tiên thiên cảnh giới.
Đến lúc đó, khi hắn biết được thế giới bên ngoài đặc sắc như vậy, thì làm sao hắn chịu sống yên ổn ở một góc như vậy.
Gia gia hắn đã sớm dự liệu, Đại ca hắn Hạ Nhất Thiên sẽ sớm có ngày tiếp quản Hạ gia trang, nhưng đấy tuyệt đối không phải là cuộc sống Hạ Nhất Minh mong muốn.
Trong mơ hồ, trong lòng Hạ Nhất Minh nổi lên cảm giác cảm khái không nói nên lời. Nhiệt huyết trong lòng hắn tựa như sôi trào, hắn muốn đi ra ngoài, muốn dùng hai mắt mình, hai lỗ tai của mình, chính mình cảm thụ toàn bộ thế giới bên ngoài.
Giờ phút này, hai người Hạ Nhất Minh và Tạ Noãn Ý đang sóng vai nhau theo đường cũ quay trở lại.
Nhưng mà, ngay lúc này Tạ Noãn Ý đột nhiên cảm giác được mặc dù Hạ Nhất Minh luôn chạy theo sau hắn, nhưng đằng sau đột nhiên nổi lên sự biến hóa kỳ diệu.
Loại biến hóa này xuất phát từ chính trên người thiếu niên cao thủ phía sau hắn.
Bất tri bất giác, Tạ Noãn Ý cảm thấy Hạ Nhất Minh đã xảy ra một loại biến hóa vi diệu nào đó. Loại biến hóa này không thể diễn tả nổi bằng ngôn ngữ, tựa hồ như tâm lý lịch trình đã thay đổi, vì thế mới khiến cho trên người tnm toát ra khí chất mênh mông thần bí.
Loại biến hóa khí chất cường đại này đến ngay cả Tạ Noãn Ý ở bên cạnh cũng bị ảnh hưởng đến.
Tạ Noãn Ý nhớ lại câu chuyện hai người nói nãy giờ, ngoại trừ việc kiếm được mười quả Vô Tương quả ra, còn lại thì như là không có gì đáng để quan tâm đến.
Vậy mà lúc này, hắn lại cảm nhận được khí chất trên người Hạ Nhất Minh đã xảy ra biến hóa.
Trong lòng Tạ Noãn Ý không khỏi cười khổ một tiếng, thiếu niên này thật sự khiến cho người khác không thể hiểu rõ được. Nhưng cũng vì vậy cho nên ở trên người hắn mới có thể phát sinh ra những kỳ tích không thể xảy ra, mới có thể nắm trong tay thực lực cường hãn như vậy a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.