Chương trước
Chương sau
Bàn Cổ Chung nổ vang ‘Ong ong’, thân chuông khẽ run lên, từng đạo thanh quang phong cách cổ xưa dày nặng lưu động, mơ hồ có thể thấy được một bóng người cao lớn như ẩn như hiện ở mặt ngoài thân chuông. Một đòn này của Long Mẫu, khiến Bàn Cổ Chung cũng cảm nhận được áp lực nhất định, lúc này mới có dị tượng như vậy xuất hiện.

Mặc dù có Bàn Cổ Chung bảo vệ, Cơ Hạo chưa bị thương, nhưng hắn cũng bị lực đánh khổng lồ làm không đứng vững, lảo đảo bay về phía trước mấy chục dặm lúc này mới đứng vững bước chân. Hắn kinh hãi quay đầu nhìn về phía Long Mẫu, lực lượng của nàng thật cổ quái!

Một đòn tùy tay của Long Mẫu, từng đợt lực ngầm kéo dài không dứt, như sóng biển quay cuồng ập tới. Ở trong các đợt lực ngầm hùng hồn dày nặng kia, càng có một lực đạo bén nhọn vô cùng không ngừng đâm xuyên, cho dù có Bàn Cổ Chung bảo hộ, lục phủ ngũ tạng Cơ Hạo cũng mơ hồ phát lạnh, hắn rõ ràng cảm giác được, nếu không phải Bàn Cổ Chung, một đòn này đủ để xuyên thủng thân thể hắn.

Giống như thân thể Ngao Bạch bị thoải mái xuyên thủng!

Long Mẫu một đòn đánh bay Cơ Hạo, cũng không thèm liếc hắn một cái, mà là xoay người sang chỗ khác nhìn về phía Tù Ngưu và Ngao Bạch bị thương nặng: “Hai thằng nhãi con các ngươi... Dù sao cũng là máu thịt trên người vi nương rơi xuống, giết các ngươi, cũng hơi quá... Hắc hắc, hải nhãn cực sâu kia, nơi hằng cổ không thấy bóng người, các ngươi cũng đi vào hưởng thụ một chút!”

Chỉ tay, hai sợi dây thừng long lanh trong suốt toàn thân mây khói lượn lờ gào thét bay ra, nhanh như tia chớp hướng thân thể Tù Ngưu và Ngao Bạch quấn quanh lên.

Thời điểm hai sợi dây thừng bay qua không trung, hư không phụ cận dây thừng cũng nổi lên từng đợt sóng nhỏ bé dày đặc, cách xa mấy chục dặm, Cơ Hạo cũng cảm nhận được trên dây thừng chất chứa lực giam cầm kinh người. Đây là hai sợi dị bảo cấp tiên thiên chí bảo, nhìn từ lực giam cầm Cơ Hạo cảm nhận được, Tù Ngưu và Ngao Bạch nếu bị trói lại, bọn họ tuyệt không có khả năng giãy thoát.

Bàn Cổ Kiếm chợt từ trong tay Cơ Hạo biến mất, một mảng kiếm quang màu đen xuyên thấu hư không, từ bên cạnh hai sợi dây thừng nổ tung. Theo tiếng kiếm ngân lên chói tai, hai sợi dây thừng nháy mắt bị Bàn Cổ Kiếm liên tục chém hơn trăm kiếm, chỉ nghe một tiếng vỡ vụn chói tai truyền đến, một sợi dây thừng bị Bàn Cổ Kiếm hung hăng chém thành mười mấy đoạn, một sợi dây thừng khác cũng nứt ra vết rách mắt thường có thể thấy được.

“Thằng nhãi con, ngươi to gan lắm!” Long Mẫu hét một tiếng giận dữ, đưa tay hướng Bàn Cổ Kiếm chộp lấy.

Cơ Hạo thì nhìn Tù Ngưu và Ngao Bạch đang bị thương nặng lớn tiếng quát: “Mang theo toàn bộ người, rút về thiên đình! Ta đến ngăn trở... A mỗ của các ngươi!”

Thời điểm nói hai chữ ‘A mỗ’, trong lòng Cơ Hạo không biết có bao nhiêu nghẹn khuất. A mỗ một kiếp này của hắn là Thanh Phục dịu dàng hiền thục, là nữ nhân tốt mỗi người của Kim Ô bộ tán tụng, vô số tộc nhân đều từng nhận ân huệ của nàng, từng được nàng điều phối vu dược cứu trị.

Nhưng vị lão nương này của Tù Ngưu và Ngao Bạch, sự hung ác hung hãn này... Thực mệt cho tổ long, hắn làm sao mà chịu nổi con mụ điên này?

Tù Ngưu, Ngao Bạch hít một hơi thật sâu, chật vật nuốt vào mấy viên đan dược bảo mệnh, lớn tiếng quát triệu tập Kim Ô đạo binh, Chúc Dung thần binh và quân đội long tộc theo bọn họ rút lui. Cơ Hạo, Ngao Bạch đồng thời hạ lệnh, càng có Chúc Dung thị ở một bên ước thúc binh lực, đại quân thiên đình vội mà không loạn hội tụ với nhau, dùng tốc độ nhanh nhất rút về phía thiên đình.

Ở cùng lúc đại quân thiên đình rút lui, tay phải Long Mẫu đã cầm chặt Bàn Cổ Kiếm.

Cơ Hạo khẽ nhíu mày, Bàn Cổ Kiếm đột nhiên phun ra kiếm quang loá mắt, hóa thành một luồng kiếm quang dài đến trăm trượng vòng quanh tay phải Long Mẫu ‘Xẹt xẹt xẹt’ dạo qua một vòng. Kiếm quang quét về phía cổ tay Long Mẫu, một kiếm này của Cơ Hạo không lưu tình chút nào, muốn cắt đứt bàn tay Long Mẫu.

Long Mẫu vốn ngông nghênh không đặt trong lòng. Nàng nhẹ nhàng cười nói: “Thiên hạ này, còn có binh khí nào có thể tổn thương... Đáng chết!”

Một phen lời tự đại còn chưa nói xong, Bàn Cổ Kiếm biến thành kiếm quang kéo theo một luồng hàn khí đã quét đến trên cổ tay Long Mẫu, làn da trên cổ tay Long Mẫu ‘Xẹt!’ một cái nứt ra một vết kiếm nhỏ bé, mảng lớn máu tươi nóng bỏng phun ra, hóa thành một đám lửa màu vàng quấn quanh ở trên người Long Mẫu.

Long Mẫu sợ tới mức gương mặt giật giật, năm ngón tay phải của nàng nổi lên vô số tàn ảnh, năm cái móng tay màu vàng như gảy đàn tỳ bà, phát ra tiếng ‘Đang đang’ ở trên kiếm tích của Bàn Cổ Kiếm nháy mắt búng mấy vạn lần.

Một chuỗi tiếng chấn động dày đặc truyền đến, kiếm quang Bàn Cổ Kiếm xẹt qua cổ tay Long Mẫu, đem mảng lớn da trên cổ tay nàng xay nát. Đồng thời trên đầu ngón tay Long Mẫu phát động lực lượng khổng lồ, Bàn Cổ Kiếm mang theo một tia tiếng xé gió bén nhọn bay ra xa xa, bị Long Mẫu búng bay mấy trăm dặm.

Bàn Cổ Kiếm ở không trung vẽ một đường cong thật lớn, lóe lên một cái bay trở về trong tay Cơ Hạo.

Cơ Hạo cầm Bàn Cổ Kiếm, chỉ vào Long Mẫu cười lạnh nói: “Long Mẫu? Ngươi là mẹ kế à? Đối với con mình, cũng có thể xuống tay nặng như vậy?”

Long Mẫu nhìn cổ tay chảy ròng ròng máu tươi, bàn tay nhoáng lên một cái, một đám lửa màu vàng bám vào ở trên vết thương, trong nháy mắt thương thế khỏi hẳn, không có bất cứ dấu vết nào. Nàng vô cùng kiêng kị nhìn Cơ Hạo, lạnh lùng quát khẽ: “Kiếm này... Có cổ quái, sao ta cảm thấy vài tia khí tức cây rìu Bàn Cổ lão già đó dùng để khai thiên? Đó là tuyệt thế hung binh, hỗn độn long thể của ta, cũng không dám tùy tiện chạm vào một lần.”

Phệ Tâm bọn cửu tử sải bước đi lên, xếp thành hàng chữ Nhất đứng ở phía sau Long Mẫu.

Nghe xong lời Long Mẫu nói, Phệ Tàn liếm liếm khóe miệng, tham lam nói: “A mỗ, chúng ta liên thủ, xử lý...”

Lời mới ra khỏi miệng, Long Mẫu xoay người, dứt khoát lưu loát tát Phệ Tàn một bạt tai gào rống thảm thiết, nửa cái đầu bị đánh cho lõm xuống, một mảng lớn máu tươi trộn lẫn răng tàn phá phun đầy trời.

Một cái tát đánh cho Phệ Tàn rú thảm liên tục, Long Mẫu mang theo nụ cười sáng lạn, ôn hòa nói: “Vi nương còn chưa quyết định, có phần cho các ngươi bọn nhãi con này nói chuyện sao? Dám lải nhải nữa, vi nương rút gân của ngươi... Vừa lúc một lần nữa luyện một sợi ‘Phược Long Tác’!”

Phệ Tàn sợ hãi rụt rè cúi đầu, hai tay ôm gò má nát bét không dám hé răng.

Long Mẫu nhìn thoáng qua Cơ Hạo, ôn hòa cười nói: “Ta càng dám khẳng định, kiếm này của ngươi và rìu của Bàn Cổ lão già đó không thoát được can hệ... Nhưng ta còn ở trên kiếm của ngươi, cảm giác được khí tức của tổ long lão khốn đó. Thằng nhãi con, đem kiếm cho bà nội ta nhìn xem, hắc, có chút ý tứ nhỉ?”

Cơ Hạo cười lắc lắc đầu, hắn nheo mắt nhìn Long Mẫu, đối với sự hung hãn và tàn nhẫn của nàng có nhận thức càng thêm trực tiếp.

Nàng độc thủ đả thương Tù Ngưu và Ngao Bạch, có thể nói nàng không thích hai đứa con trai này.

Nhưng một lời không hài lòng, lật tay đem Phệ Tàn đánh trọng thương, cái này không phải vấn đề thích hay không thích, mà đầu óc của nàng có vấn đề lớn rồi. Một con mụ điên điên khùng khùng động cái ra tay giết người, hơn nữa thực lực cá nhân của nàng còn mạnh mẽ như thế, Cơ Hạo đột nhiên cảm thấy đau đầu một trận!

Phía sau Cơ Hạo, đại quân thiên đình nhanh chóng đi xa, đã biến thành một điểm nhỏ ở chân trời. Nghe xong Long Mẫu nói, Cơ Hạo lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Thôi, ngươi lợi hại, ta tạm thời không thể trêu vào ngươi... Hắc, muốn kiếm ta, tới thiên đình tìm ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.