Chương trước
Chương sau
“Lạnh…”

Thời điểm phân thân mang theo Ngao Bạch bay về phía thiên đình, toàn thân Ngao Bạch rùng mình, như một phàm nhân bị cảm lạnh thấp giọng rên rỉ. Mồ hôi lạnh không ngừng từ trong làn da màu xanh trắng của hắn chảy ra, trong vết thương phía sau hắn hầu như đem nửa thân trên của hắn chém thành hai đoạn đã không còn huyết tương toát ra. Máu tươi trong cơ thể hắn hầu như đã chảy hết.

Lấy sinh mệnh lực mạnh mẽ của Bí Hý một trong chín con của tổ long, máu tươi trong cơ thể Ngao Bạch hầu như chảy hết, năng lượng tinh huyết khổng lồ của hắn thế mà lại chưa thể bổ sung cho thân thể hắn cho dù một giọt máu mới.

Phân thân Cơ Hạo xuyên thấu qua vết thương trên lưng Ngao Bạch, có thể rõ ràng nhìn thấy trong lồng ngực nội tạng của hắn. Vết thương toát ra màu trắng, trắng như mắt cá chết, ngón tay Cơ Hạo nhẹ nhàng ấn da thịt phụ cận vết thương một cái, tay cảm thấy lạnh như băng, cơ thịt nhũn nhũn, thật giống như thi thể bị nước ngâm trong rãnh nửa tháng.

“Vu Bật dùng là cái quỷ gì vậy?” Cơ Hạo kinh ngạc quát hỏi: “Cho dù là Đồ Long Thuật đó cũng là bí pháp vu độc hỗn hợp vu chú mà thành, nhưng thanh đao kia…”

Ngao Bạch miễn cưỡng mở mắt, hắn nghiến răng thấp giọng lẩm bẩm: “Tóm lại, không phải thứ tốt, chết tiệt… bảo bọn chúng rút lui…”

Ngao Bạch và Cơ Hạo độn quang quá nhanh, bọn họ từ thiên đình lao ra, đã ở Bồ Phản đánh một trận, đại quân long tộc tùy tùng Ngao Bạch mà đến mới đến giữa đường. Cơ Hạo mang theo Ngao Bạch rút về thiên đình, vừa lúc đón đầu gặp được các chiến sĩ long tộc đó. Ngao Bạch vội vàng hét rầm lên: “Rút lui, rút lui, một đám nhãi con vô liêm sỉ, chuyện này, các ngươi không thể xen vào.”

Cơ Hạo khẽ nhíu mày, lời này của Ngao Bạch có vài phần huyền diệu.

Cái gì gọi là chuyện này, bọn họ không thể xen vào có chút ý tứ, thật sự có chút ý tứ. Nghe lời này, Ngao Bạch tựa như đã biết một số thứ gì đó rồi.

Cơ Hạo quay đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy Vu Bật cười dữ tợn khặc khặc, cầm thanh trường đao màu máu kia, kéo theo vô số tàn ảnh, mang theo sương khói màu đen đầy trời đuổi sát theo. Vu Bật độn quang tốc độ kinh người, như quỷ mỵ lướt qua hư không, lóe lên mấy cái đã đuổi tới phía sau Cơ Hạo, trường đao trong tay mang theo một đạo huyết quang hung hăng bổ xuống.

Bàn Cổ Chung nổi lên gợn sóng nho nhỏ, trường đao màu máu vừa mới thoải mái làm Ngao Bạch bị thương nặng kịch liệt va chạm với hỗn độn khí tức Bàn Cổ Chung phát ra. Cơ Hạo nheo mắt, hắn chưa thể từ trong huyết quang trường đao này phát ra cảm nhận được bất cứ áp lực gì.

Một đao này của Vu Bật, so với một đòn toàn lực của Vu Đế tầm thường cũng chẳng tốt tới đâu, sao có thể thoải mái làm Ngao Bạch bị thương nặng như thế.

“Cút!” Cơ Hạo thét dài một tiếng, há mồm phun ra một ánh lửa màu vàng. Mượn dùng lực lượng khổng lồ một cành cây của Phù Tang mộc chất chứa, lửa màu vàng Cơ Hạo phun ra nháy mắt bao trùm hư không phạm vi mấy ngàn dặm. Một mảng lớn tàn ảnh Vu Bật kéo theo bị ánh lửa cuốn lấy nhất thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, càng có cả mảng lớn lửa màu vàng bám vào ở trên bản thể hắn, đốt toàn thân hắn tràn ngập khí đen, trên làn da nứt ra một mảng lớn bọt nước.

“Thằng nhãi Cơ Hạo, sẽ có một ngày khiến ngươi biết tay.” Vu Bật bị đau, nhưng không tức giận, hắn nhe răng trợn mắt hướng Cơ Hạo cười quái dị vài tiếng, thân thể nhoáng lên một cái chợt kéo lên một đường cong thật lớn, lóe lên lướt qua Cơ Hạo và Ngao Bạch, xâm nhập trong đại quân long tộc hùng hổ cuồn cuộn chạy tới.

Hơn một ngàn con giao long khoác trọng giáp ngửa mặt lên trời thét dài, bọn nó tạo thành quân trận hướng Vu Bật lao lên, thuần một loại trường kích màu vàng mang theo vô số luồng lôi quang, hội tụ thành một con rồng điện đường kính trăm trượng hung hăng đánh ở trên thân Vu Bật.

Thân thể Vu Bật nổ tung, hóa thành mảng lớn khí màu đen bọc vô số tàn ảnh lao vào trong quân trận của đám giao long. Điện long nổ tung, lại chưa thể chạm tới thân thể hắn, Vu Bật vung lên trường đao màu máu trong tay, một dải cầu vồng máu xé rách hư không, hơn một ngàn con giao long ít nhất khổ tu vạn năm, pháp lực hùng hậu thân thể mạnh mẽ cùng cất tiếng gào thét, thân thể bọn họ giống như đậu phụ bị ánh đao xé rách, hơn một ngàn cái đầu rồng đồng loạt bay lên.

“Đáng chết, đáng chết, đáng chết, rút lui, rút lui, rút lui!” Ngao Bạch lớn tiếng thét dài, hắn chợt quay đầu hướng Cơ Hạo rít gào: “Cơ Hạo, ngăn trở Vu Bật, cứu binh sĩ tộc ta, coi như chín huynh đệ chúng ta nợ ngươi một phần nhân tình. Về sau toàn bộ long tộc ta mặc cho ngươi tùy ý điều khiển chín lần.”

“Chín lần?” Cơ Hạo kinh hãi nhìn Ngao Bạch, sau đó hắn chợt bị lời Ngao Bạch nói dọa nhảy dựng: “Chín huynh đệ tổ long cửu tử của ngươi, chẳng lẽ tất cả đều…”

Ngao Bạch lạnh lùng nhìn Cơ Hạo một cái, lạnh giọng quát: “Long tộc ta vơ vét Bàn Cổ thế giới vô số năm, thu thập được toàn bộ thiên tài địa bảo có thể ngưng luyện pháp thể đập hết vào, khiến chín huynh đệ chúng ta trở về thế gian khó khăn lắm sao?”

“Long tộc các ngươi mưu tính cũng thật đủ to lớn. Được, các ngươi nợ ta một cái nhân tình, toàn bộ long tộc mặc cho ta sai sử chín lần.” Cơ Hạo nhe răng trợn mắt nhìn Ngao Bạch, bị điều kiện này của Ngao Bạch làm cho tim gan phèo phổi đều đang run rẩy. Thanh trường đao màu máu trong tay Vu Bật rốt cuộc lai lịch thế nào? Đáng để Ngao Bạch bỏ tiền vốn lớn như vậy.

Nếu không phải đối mặt tai ương diệt tộc?

Cơ Hạo rùng mình, trường đao màu máu trong tay Vu Bật, có thể tạo thành tai ương diệt tộc đối với long tộc? Sao có khả năng? Trường đao màu máu kia rốt cuộc lai lịch thế nào? Xem ý tứ Ngao Bạch hắn là biết, nhưng nhìn sắc mặt uể oải của hắn hiện tại, hắn hiển nhiên sẽ không nói cho Cơ Hạo chân tướng.

Chợt một đạo long khí mạnh tới mức đáng sợ, cực kỳ cổ xưa, tràn ngập thú tính từ trên trời giáng xuống, một tráng hán long tộc toàn thân dày đặc vảy màu xanh dày nặng, đầu rồng mà thân người, cao khoảng mười hai trượng chân đạp mây bay đáp xuống bên cạnh Cơ Hạo, nghiêm nghị hướng Cơ Hạo gật gật đầu: “Cơ Hạo đại đế, kính nhờ đem tiểu bát giao cho ta là được.”

Cơ Hạo nhìn tráng hán long tộc toàn thân dày đặc vảy rồng màu xanh này một lần, lại nhìn nhìn Ngao Bạch như trút được gánh nặng, tùy tay đem hắn ném qua: “Xin hỏi ngài là?”

“Tù Ngưu.” Tráng hán tiếp nhận Ngao Bạch, lấy ra một viên đan hoàn to cỡ đầu người bình thường nhét vào trong mồm Ngao Bạch, rất nghiêm túc nói: “Thằng nhãi này giao cho ngài, hoặc là, ngài chỉ cần đoạt thanh đao đó, ta sẽ khiến tiểu tạp chủng sơ vu nhất mạch biết xương cốt toàn thân bị nghiền thành bọt là mùi vị thế nào.”

Tù Ngưu và Ngao Bạch kiêng kị đều là thanh trường đao màu máu kia.

Cơ Hạo ngẩng đầu nhìn, Vu Bật đã cười quái dị xâm nhập trong đội ngũ đại quân long tộc, trường đao trong tay hắn vung lên, lại là mười mấy cái đầu rồng bay lên cao cao. Một lần này bị hắn chém giết không phải giao long hỗn huyết, mà là long tộc thuần huyết, mấy cổ long vương dẫn đội đã đau lòng chửi ầm lên, ô ngôn uế ngữ ùn ùn.

“Đao kia tên là gì?” Cơ Hạo nổ tung, hóa thành đốm lửa đầy trời hướng Vu Bật xông lên, đồng thời hắn lớn tiếng hỏi Tù Ngưu lai lịch đao này.

Tù Ngưu do dự hồi lâu, đợi tới sau khi Cơ Hạo đã lao tới bên người Vu Bật, hóa thành mảng lớn biển lửa đem Vu Bật gắt gao bám trụ, Tù Ngưu mới nói như lẩm bẩm: “Nếu không nhầm mà nói, có lẽ có liên quan với Long Mẫu. Nhưng, bà ta bị trấn áp thỏa thỏa đáng đáng rồi, làm sao có thể, làm sao có thể…”

Long Mẫu.

Cơ Hạo ngẩn ngơ, biển lửa chợt ngưng trệ trong nháy mắt, thiếu chút nữa để Vu Bật nhân cơ hội bổ ra một đao nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.