Hùng Sơn vẻ mặt tối tăm nhìn cái đỉnh đồng xanh ba chân trước mặt.
“Nửa canh giờ?” Chà chà chân thật mạnh, Hùng Sơn nghiến răng nói: “Có nửa canh giờ thì đã tốt rồi... Hải, các ngươi lần này cao hứng chưa?”
Hung hăng nhìn một đám trưởng lão bộ tộc đứng ở bên người trầm mặc không nói, Hùng Sơn giận dữ rít gào một tiếng, xách cây rìu thép đen sải bước hướng cổng trú địa chạy đi. Mấy trưởng lão vẻ mặt chật vật nhìn nhìn nhau, có người thấp giọng ngập ngừng nói: “Chúng ta cũng là cân nhắc cho bộ tộc, mảnh đất này thật là địa phương tốt mà!”
Toàn bộ tộc nhân có thể chiến đấu trong bộ tộc của Hùng Sơn đều đã cầm lấy binh khí, vẻ mặt khẩn trương đứng ở trên tường thành vừa mới xây lên không lâu.
Trong trú địa sáng lập, trong nhà cỏ tranh đơn sơ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng trẻ con la khóc hoảng sợ cùng với người phụ nữ mang theo âm rung thấp giọng trấn an. Mọi người đều rõ ràng, lấy binh lực của bộ tộc, căn bản không thể ngăn cản chi quân đội khổng lồ kia bên ngoài tiến công.
Hùng Mộc Đôn phụ thân Hùng Sơn mang theo một đám tộc nhân cường hãn nhất, đứng ở cửa chính trú địa chưa làm xong, khàn cả giọng hướng tới lão nhân Công Tôn Sài khô gầy như củi kia rít gào: “Hùng thị nhất tộc chúng ta, cũng là con cháu của Hiên Viên thánh hoàng! Đao kiếm của các ngươi, làm sao có thể nhắm vào tộc nhân nhà mình?”
Công Tôn Sài cười lên ‘hì hì’, từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2186204/chuong-1762.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.