Chương trước
Chương sau
Cơ Hạo đã chạy về thiên đình.

Thần hồn hư không bị vô số mảnh vỡ thần hồn biến thành gió xoáy màu máu nhét đầy, các mảnh vỡ thần hồn chất chứa quỷ tà ma lực đó của Đồ Linh tôn chủ giống như keo da trâu dính nhất, gắt gao dính ở trong thần hồn hư không của Cơ Hạo, không thể dễ dàng trừ bỏ.

Hắn chỉ có thể dùng cối xay đại đạo chậm rãi đem nó nghiền nát, tinh lọc, chiết xuất, một bộ phận hạt linh hồn phóng ra bên ngoài cơ thể, đem nó đưa vào trong luân hồi của Bàn Cổ thế giới; còn có một bộ phận hạt linh hồn, tính cả lĩnh ngộ lúc còn sống của những kẻ chết trận, đại đạo diệu lý thiên kì bách quái đến từ vô số dị thế giới, thì đều bị bản thân Cơ Hạo tiêu hóa hấp thu.

Ở trước khi dọn trống thần hồn hư không, Cơ Hạo muốn tự nhiên hành động cũng khó. Hắn ở Thái Dương Thần cung bế quan không ra, lệnh binh mã thiên đình trận địa sẵn sàng đón quân địch, không được dễ dàng phát sinh xung đột với đại quân dị tộc.

Trong khoảng thời gian Cơ Hạo bế quan, Ngao Bạch, Thanh Tường bắt đầu điều binh khiển tướng, vô số tinh nhuệ hai tộc long phượng dốc toàn bộ lực lượng, gia nhập thiên đình. Dựa vào quyền bính thiên đế, Ngao Bạch và Thanh Tường buông tay sắc phong đối với tộc nhân hai tộc long phượng, nhiều tộc nhân trong tinh nhuệ hai tộc thu được phong hào chính thần của thiên đình, nhất là hà bá mỗi một con sông của Bàn Cổ mỗ đại lục, đều bị long tộc chiếm.

Được phong hào chính thần của thiên đình, bản thân hai tộc long phượng đã cường hãn được khí vận thiên đình thêm vào, các tộc nhân không chỉ có thực lực thân thể tiến nhanh, các loại thiên phú thần thông càng tăng cường không ít, tộc nhân hai tộc vốn kiêu ngạo càng không ai bì nổi, cả ngày cuồn cuộn ở trong ngoài thành Nghiêu Sơn diễn luyện quân trận, từng đạo sát khí ngập trời, tiếng trống trận, tiếng kèn chấn động tới mức trời rung đất chuyển.

Vài lần nếu không phải Ngao Bạch, Thanh Tường mạnh mẽ đàn áp, đám tộc nhân long phượng kiêu ngạo kia đã sớm tổ chức đại quân đi đến Lương Chử phát động công kích chủ động. Theo bọn họ thấy, sau khi hai tộc long phượng liên thủ, trên đời căn bản không ai có thể ngăn được.

Thời gian qua đi từng ngày một, các quý tộc Bàn Ngu thế giới còn chưa từ trong Lương Chử rối loạn ngày ấy phục hồi tinh thần, bọn họ bận kiểm kê tổn thất, bận chụp mũ lẫn nhau, trốn tránh tội danh, bận tranh quyền đoạt lợi, tranh đoạt vị trí thực quyền các quý tộc Ngu tộc chết đi lưu lại.

Nội bộ lục đục với nhau khiến đại quân dị tộc của Bàn Ngu thế giới trở nên lười biếng, tản mạn, đại quân dị tộc quy mô kinh người mỗi ngày chỉ tụ tập ở quanh Lương Chử sống phóng túng, như bọn họ đã quên mục đích tới Bàn Cổ thế giới là gì.

Mà nội bộ nhân tộc cũng có một số động tác làm người ta bất an, nhiều thủ lĩnh bộ tộc cùng đế tử đại thị tộc giao hảo với Tự Văn Mệnh, ủng hộ Tự Văn Mệnh kế thừa ngai báu Nhân Hoàng, bọn họ dứt khoát kiên quyết mang theo cấp dưới và tộc nhân thân cận của mình đi đến Nghiêu Sơn thành, đồn trú ở trong phạm vi Nghiêu Sơn thành khống chế.

Các thủ lĩnh bộ tộc cùng các đế tử cách Nghiêu Sơn thành hơi xa, bởi vì đường xá xa xôi, bọn họ không thể đi Nghiêu Sơn thành, bọn họ dứt khoát thoát ly bộ tộc cùng thị tộc tương ứng nhà mình ban đầu, hô ứng nhau từ xa mở mang lãnh địa mới. Bọn họ xây dựng thành trại mới, khai khẩn đồng ruộng cùng mỏ quặng mới, nghiễm nhiên một bộ tư thế ra ở riêng với bộ tộc, thị tộc ban đầu.

Có tộc trưởng một số bộ tộc, thị tộc không truy cứu đối với điều này, mặc cho bọn họ làm; có tộc trưởng một số bộ tộc, thị tộc giận tím mặt đối với điều này, bọn họ lệnh cưỡng chế cao tầng các bộ tộc trốn đi quay về tộc địa, lại ngại bởi các thế lực trốn đi kia sau khi liên thủ bùng nổ ra sự cường thế, chậm chạp không dám có bất cứ động tác nào đối với bọn họ.

Bồ Phản, trong một tòa cung điện xa hoa toàn thân dùng thủy tinh đúc thành, Đế Úc loã lồ nửa thân trên, đang cùng một đám thần tử tâm phúc ‘hi hi ha ha’ uống rượu mua vui, thưởng thức đám đông thiếu nữ xinh đẹp lưng mọc cánh bướm ca múa.

Mười mấy quý tộc Ngu tộc ngồi ở bên người Đế Úc, một lão nhân Ngu tộc tóc trắng xóa giơ chén rượu, cười ha ha hướng Đế Úc liên tục kính rượu: “Đế Úc, các tiểu yêu tinh này cũng không tệ nhỉ? Ha ha, tộc ta khống chế mấy cái thế giới đó, không có tộc đàn cường lực chủ chiến nào, chỉ có các tiểu yêu tinh thiên kì bách quái đặc biệt xinh đẹp động lòng người... Ba thành nữ nô cao cấp của Bàn Ngu thế giới, đều là nhà ta khống chế.”

Đế Úc đã uống tới mức hai mắt đỏ rực, nghe xong lão nhân Ngu tộc nói, hắn cười ‘hì hì’ xoay người lại, chỉ vào lão nhân Ngu tộc cười nói: “Đám tiểu yêu tinh này, ta thích... Càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng tốt, lần sau lại đưa mười vạn tới đây, ta còn thưởng cho các trung thần mãnh tướng trung thành và tận tâm.”

Lão nhân Ngu tộc cười cười, trao đổi ánh mắt một phen với mấy đứa con cháu của mình. Trung thần mãnh tướng? Dưới trướng Công Tôn Úc ngươi có người như vậy sao? Đều là một đám phế vật tham lam vô độ mà thôi. Nếu không phải muốn thu mua Đế Úc, đả thông con đường buôn bán nữ nô từ nhân tộc, bọn họ sẽ đến nịnh bợ Đế Úc?

Cười khan vài tiếng, Ngu tộc lão nhân đem tin tức mình gần đây nắm giữ nói ra: “Nghe nói, gần nhất có một số kẻ không biết tốt xấu ngông cuồng, rất bất kính đối với Đế Úc ngài... Bọn họ, thế mà lại thoát ly...”

Còn chưa dứt lời, chén rượu trong tay Đế Úc đã ném ra, hiểm vô cùng cọ sát đầu lão nhân bay qua.

Đế Úc nhảy dựng lên, hắn mặc cái váy quây lông gà rừng hoa lệ dệt thành, sải bước đi tới trước mặt lão nhân Ngu tộc, chỉ vào hắn lớn tiếng quát: “Ngu Yêu, ngươi muốn nói gì? Ừm? Ngươi muốn nói ta vô đức, vô năng, cho nên những người đó mới thoát ly bổn gia của mình, không vâng theo hiệu lệnh của ta sao? Ta nói cho ngươi, bọn phản nghịch đó, không cần tới mấy ngày, ta khiến bọn hắn ai cũng phải chết!”

Ngu Yêu vội vàng cười nói: “Đế Úc hiểu lầm rồi... Ý tứ của ta là, bọn họ đã bất kính đối với ngài, bọn họ nên bị tiêu diệt. Nhưng, cứ như vậy đem bọn họ giết hết, chẳng phải là lãng phí sao? Không bằng, ngài cho ta một phần lệnh cho phép đặc biệt, đem nữ tử các gia các tộc bọn phản nghịch đó giao cho ta xử lý?”

Nheo mắt, Ngu Yêu khẽ cười nói: “Toàn bộ thu hoạch, cho ngài ba thành?”

Đế Úc nhíu mày, hắn âm trầm nhìn Ngu Yêu cười lạnh nói: “Ngươi buôn bán tộc nhân của ta đi kiếm lời, ta chỉ được ba thành lợi nhuận? Ngươi coi ta là...”

Lời còn chưa dứt, trong tai Đế Úc đột nhiên vang lên một cái thanh âm thâm trầm: “Đáp ứng hắn... Theo hắn đi làm.”

Trong mắt Đế Úc nháy mắt có vô số hào quang màu xanh hiện lên, ở chỗ cực sâu của con ngươi hắn, các làn khói màu đen bốc lên, trong chớp mắt đã bị hào quang màu xanh áp chế xuống. Hít một hơi thật sâu, Đế Úc vươn ba ngón tay: “Nhưng đã lấy không lợi ích, ba thành thì ba thành đi. Ngươi dự chi trước một khoản ứng cho ta, còn lại, ngươi cứ việc đi làm... Bao gồm trạng thảo phạt chinh phạt bọn họ, ta lập tức ký cho ngươi.”

Ở trong ánh mắt chờ mong của Ngu Yêu, Đế Úc sai người lấy ra một quyển trục da rồng, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một phần trạng thảo phạt dùng từ hỗn loạn, đóng dấu Nhân Hoàng ấn tỳ của hắn sau đó vứt bừa cho Ngu Yêu.

Trong lòng đất cung điện thuỷ tinh, trong một căn phòng bí mật trang trí tinh xảo đẹp đẽ, mười mấy đạo nhân mặc áo dài khoanh chân ngồi, trên mặt đồng thời lộ ra nụ cười mỉm.

“Lời sư phụ nói quả nhiên không sai, Đế Úc này, quả nhiên so với Đế Thuấn dễ nói chuyện hơn nhiều.”

“Chỉ cần đem Đế Úc khống chế trong tay, nhân tộc sẽ mặc cho giáo ta nhào nặn, khí vận nhân tộc này sao...”

Một đám đạo nhân đều thấp giọng cười lên.

Cười cười, bọn họ đều lo lắng hướng phía tây nhìn một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.