Chương trước
Chương sau
Điện phủ rộng lớn, sâu thẳm, đèn đuốc huy hoàng như mặt trời chói chang, từng cái bàn kim loại dài xếp đặt chỉnh tề, vô số thị nữ như đàn bướm vờn hoa... Còn có đám đông nam tử Ngu tộc sắc mặt sâm nghiêm mặc chế phục màu đen đặc chế, ở trong điện phủ lui tới.

Nhìn thấy đám người Ngu Mông, một nam tử Ngu tộc đồ đen cất bước chân cứng ngắc cùng chuẩn xác, giống như con rối đi lên, sau khi cẩn thận hỏi tên, xuất thân, gia tộc tương ứng tổ tiên Ngu Mông, tên thế giới hiện nay gia tộc nắm giữ, hắn lấy ra một khối ngọc giản to bằng bàn tay, cẩn thận ở bên trên nhìn nhìn.

“Như vậy, thì không sai rồi... Bạch Hoa Vân Tước gia tộc phụ thuộc A Đốn Hà gia tộc, gia tộc bậc chín, Mạc La thị, kẻ chinh phục Bàn Sa thế giới cùng với chín mươi chín cái thế giới khác... Bởi vì nắm giữ thế giới mà được đặc biệt cho phép sử dụng họ ‘Ngu’ tôn quý Mạc La Mông, tức Ngu Mông đại nhân cùng với tộc nhân của hắn tổng cộng ba mươi lăm người. Mời đi theo ta, ngài ngồi ở nơi này!”

Ngu Mông im lặng hướng nam tử đồ đen gật gật đầu, nam tử đồ đen cẩn thận cười cười, trong mắt hiện lên một mảng khinh miệt cực kỳ rõ ràng, xoay người, bước loại bộ pháp đặc thù cứng ngắc mà tinh chuẩn, mang theo đoàn người Cơ Hạo hướng sâu bên trong đại điện bước đi.

Cơ Hạo theo bên người Ngu Mông, âm thầm hồi tưởng Ngu Mông từng nói cho hắn cấp bậc phân chia khắc nghiệt các gia tộc của Bàn Ngu thế giới.

Nói thô sơ giản lược, gia tộc Bàn Ngu thế giới cắt làm bậc một tới chín, gia tộc bậc một tới bậc ba là thượng vị đại gia tộc thứ thiệt, là gia tộc quyền quý thứ thiệt, tộc danh gia tộc bọn họ sử dụng đều là dòng sông lớn nổi tiếng của Bàn Ngu thế giới để đặt tên.

Như tông chủ gia tộc A Đốn Hà gia tộc của gia tộc Ngu Mông, A Đốn Hà là một con sông khổng lồ cực nổi tiếng tầng đại lục đầu tiên của Bàn Ngu thế giới, vô luận là tổng lượng thủy hệ hay là diện tích lưu vực, ở toàn bộ Bàn Ngu thế giới cũng đủ để xếp vào năm vị trí đứng đầu. Có thể dùng sông lớn như vậy làm tộc danh của gia tộc, có thể nghĩ mà hiểu địa vị của A Đốn Hà gia tộc ở toàn bộ Bàn Ngu thế giới.

Bậc bốn tới bậc sáu, thì thuộc loại trung tầng gia tộc của Bàn Ngu thế giới, bọn họ là lực lượng trung kiên của toàn bộ Bàn Ngu thế giới, tướng lĩnh, tông sư, nghệ thuật gia nổi tiếng Bàn Ngu thế giới, phần nhiều ra từ gia tộc cấp độ này. Tộc danh các gia tộc này, thì đều là lấy ngọn núi, dãy núi nổi tiếng Bàn Ngu thế giới để đặt tên.

Gia tộc bậc bảy tới bậc chín, thì thuộc loại hạ đẳng tiểu gia tộc không hơn không kém của Bàn Ngu thế giới. Các gia tộc này đa số là phụ thuộc quyền quý gia tộc thượng tầng, bọn họ hầu như không có quá nhiều quyền tự chủ, lãnh địa của bọn họ, sinh mệnh của bọn họ, tài phú cá nhân của bọn họ, nói tóm lại, tất cả của bọn họ đều thuộc sở hữu của tông chủ gia tộc.

Tông chủ gia tộc đối với các hạ đẳng tiểu gia tộc đó có quyền sanh sát trong tay, tận tình hướng bọn họ đòi lấy mọi thứ cần có... Mà tông chủ gia tộc cung cấp cấp cho các gia tộc hạ đẳng phụ thuộc kia, chỉ có sự che chở trên danh nghĩa, cùng với ngẫu nhiên từ trong kẽ ngón tay của bọn họ lọt ra cơm thừa canh cặn.

Tộc danh của các hạ đẳng gia tộc này, thì sử dụng các loại phi cầm mãnh thú làm tên, trên tộc huy cũng khắc các đồ án chim bay cá nhảy. Càng là gia tộc, sử cường đại dụng chim bay cá nhảy càng cường đại.

Mà Bạch Hoa Vân Tước là một loại chim sẻ hoang cực kỳ nhỏ yếu, lấy cỏ làm thức ăn, hầu như không có bất cứ năng lực tự vệ nào của Bàn Ngu thế giới.

Gia tộc tương ứng Ngu Mông lấy Bạch Hoa Vân Tước làm huy chương, có thể nghĩ mà biết cho dù gia tộc Ngu Mông xuất thân dù là ở trong tiểu gia tộc bậc chín, cũng là một loại nhỏ yếu nhất. Gia tộc như vậy bởi vì thực lực không đủ mà suy bại, cuối cùng bị ép đi lên con đường viễn chinh thám hiểm, cũng là chuyện theo lý thường phải làm.

Lúc đi theo nam tử đồ đen hướng chỗ ngồi trong đại điện an bài cho đám người Ngu Mông, trong đầu Cơ Hạo nhanh chóng hiện lên vô số ý niệm.

Tuy Ngu Mông xuất thân Bạch Hoa Vân Tước gia tộc, từng là tiểu gia tộc bậc chín, nhưng hiện tại Ngu Mông nắm giữ cả thảy một trăm thế giới, dưới trướng có chiến sĩ dân bản xứ tinh nhuệ như A Tô lấy hàng chục tỷ để tính.

Nhưng những kẻ cầm quyền của Bàn Ngu thế giới, lại vẫn đem Ngu Mông coi là người hạ đẳng xuất thân ti tiện, đem bọn họ coi là đối tượng có thể tùy ý nắm quyền sanh sát trong tay... Cơ Hạo căn bản không thể lý giải trong đầu các đại gia tộc Bàn Ngu thế giới đều đang nghĩ cái gì.

Xa xa có thể nhìn thấy cuối đại điện đứng sừng sững mấy chục cái bàn dài, những cái bàn dài này dùng vàng đúc ra, được khảm vô số ngọc trai đá quý, ở dưới ánh đèn sáng ngời chiếu rọi, mấy chục cái bàn dài này tản mát ra châu quang bảo khí chói mắt, tỏ ra đặc biệt loá mắt.

Ở bên cạnh những cái bàn dài này tụ tập một ít nam tử Ngu tộc thân hình cao lớn, ăn mặc hoa mỹ, khuôn mặt tuấn lãng như thiên thần, bọn họ trong cái giơ tay nhấc chân hiển lộ hết sự ung dung đẹp đẽ quý giá, trong mỗi cái lỗ chân lông đều tản mát ra sự tôn quý cùng kiêu ngạo không ai bì nổi. Ở ngực trái bọn họ đều đeo huy chương gia tộc dùng tinh thạch quý trọng điêu khắc thành, đồ án bên trên đều là những sông lớn hoặc chạy chồm hung mãnh, hoặc khói sóng mênh mông.

Ngu Mông đột nhiên hướng một nam tử trung niên đầu đội mũ vàng trong những người đó chỉ chỉ: “Ngu Để, đương đại tộc trưởng A Đốn Hà gia tộc. Vị hôn thê của ta Lan Hi, chính là con gái tư sinh đường đệ bà con xa của hắn... Ngươi xem, một lần này, vì khống chế gia tộc của ta tốt hơn, bọn họ thật sự đã bỏ tiền vốn.”

Ngu Mông dùng thanh âm chỉ có Cơ Hạo mới có thể nghe được, rất oán khí ngập trời lẩm bẩm một câu: “Một con đĩ ai cũng có thể làm chồng, thế mà lại muốn thành chính thê của ta. Con cháu của ta cùng cô ta, sẽ trở thành gia chủ đời tiếp theo của Bạch Hoa Vân Tước gia tộc... Ai biết đứa nhỏ trong bụng cô ta sẽ là của ai?”

Cơ Hạo vỗ vỗ bả vai Ngu Mông, hướng Ngu Để nhìn một cái.

Cái chữ ‘Ngu’ này, ở trong Ngu tộc có tính tượng trưng độc đáo. Vô luận là ở Bàn Ngu thế giới hay là thực dân thế giới, chỉ cần lây dính khí tức thế giới pháp tắc, có được đủ lực lượng, là có thể lấy danh hiệu ‘Ngu’.

Cũng có được danh hiệu ‘Ngu’, càng nắm giữ cả thảy một trăm thế giới, Ngu Mông lại chỉ có thể đứng xa xa nhìn Ngu Để, không thể tới gần hắn một chút nào.

Nam tử đồ đen dẫn đường dừng bước, hắn chỉ vào một cái bàn đồng xanh thật dài, dùng ngữ khí cứng ngắc, khô khan kia lạnh nhạt nói: “Nơi này, là chỗ ngồi của Bạch Hoa Vân Tước gia tộc các ngươi. Xin chú ý, chưa được cho phép, các ngươi không thể bước vào nơi sân yến hội phía trước, phạm vi hoạt động của các ngươi, chỉ có thể ở trong khu vực bàn đồng xanh dài... Xin bảo trì sự tôn kính đối với thượng vị gia tộc!”

Cơ Hạo nhìn qua, trong điện phủ to lớn, trừ mấy chục cái bàn hoàng kim dài bắt mắt nhất kia, ở phía dưới còn có gần ba trăm chiếc bàn hoàng kim dài, đại khái có thể chứa gần vạn người mở tiệc vui vẻ.

Ngoài ra, trong đại điện còn có gần hai ngàn chiếc bàn dài đúc từ bạc trắng, bày thành hình quạt vờn quanh khu vực bàn hoàng kim dài.

Nhiều nhất là bàn dài làm từ đồng xanh, ước chừng có ba vạn chiếc. Ở giữa bàn dài đồng xanh cùng bàn dài bạc trắng, ngăn cách rộng chừng trăm trượng khu vực, một loạt nam tử Ngu tộc mặc đồ đen đặt hai tay lên trên bụng, mặt mang theo nụ cười kiêu căng mà lạnh lùng lẳng lặng đứng ở trong khu vực này, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ngu Mông đám thành viên hạ đẳng gia tộc chỉ có thể hoạt động ở khu vực đồng xanh.

Vẻ mặt của những người áo đen này rất quái dị, ánh mắt bọn họ nhìn đám người Ngu Mông, giống như đang nhìn một đám dã thú toàn thân dính đầy phân, trong ánh mắt tràn ngập chán ghét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.