Bồ Phản, phía sau đại điện thảo luận chính sự của nhân tộc, trong rừng cây thưa thớt, Đế Thuấn ngồi trên chiếu, trên đầu gối đặt một cây đàn gỗ. Ngón tay khẽ đè dây đàn, một khúc đàn quy luật cổ sơ lưu loát toát ra, theo gió mát chậm rãi khuếch tán.
Một đám mây mờ mờ lơ lửng ở trên không rừng cây, hạt mưa nhỏ bé nhẹ nhàng bay xuống, làm ướt quần áo vải thô trên người Đế Thuấn. Đế Thuấn mang theo nụ cười mỉm, ngón tay nhảy nhót hỗn loạn ở trên dây đàn, không dao động chút nào vì mưa phùn.
Ngũ Long Nghiêu ngồi ở dưới đại thụ đối diện Đế Thuấn, hai tay vỗ phách, đầu lắc qua lắc lại lắng nghe khúc đàn của Đế Thuấn.
Qua một hồi lâu, Ngũ Long Nghiêu đột nhiên mở mắt, trầm giọng hỏi: “Thực không lo lắng chuyện Lương Chử?”
Ngón tay Đế Thuấn chợt dừng lại, tiếng đàn đột ngột dừng, hắn mở mắt ra nhìn Ngũ Long Nghiêu, rất nhẹ nhàng cười nói: “Có thể có chuyện gì? Ban đêm lửa lớn, tiếng giết rung trời. Lấy hiểu biết của ta đối với dị tộc, có lẽ là vì chuyện đầu hàng Huyết Miện thánh tôn hoặc là không đầu hàng, bọn họ chia làm hai phái đang thanh tẩy dị kỷ khắp nơi nhỉ?”
Đem đàn gỗ cẩn thận đặt ở trên bàn thấp một bên, Đế Thuấn vẫy vẫy tay áo, nhẹ nhàng nói: “Như vậy cũng tốt, dị tộc tự hao tổn tính mạng, đối với nhân tộc ta chung quy là có lợi. Nếu đám dị tộc trong thành Lương Chử có thể tự giết lẫn nhau chết hết, về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2185915/chuong-1618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.