Từng mảng ánh lửa phóng lên cao.
Chúc Dung thị, Chúc Dung Đồng Cung, Hỏa Kỳ Lân Hỏa Nguyên, còn có mười mấy bóng người khí tức cổ xưa, thâm thúy phi phàm lao vút lên trời, hóa thành các tia hỏa quang nhỏ bé nhanh chóng lao vào Lương Chử thành.
Vô luận Vô Chi Kỳ vì sao nổi điên, vô luận đám dị tộc kia vì sao đột nhiên vây công Vô Chi Kỳ cùng với chiến sĩ nhân tộc trong thành, đối với đám Chúc Dung thị mà nói, hiện tại là cơ hội tốt nhất.
Xen lẫn ở trong bão gió tuyết đầy trời, ánh lửa lặng yên lẻn vào Lương Chử vừa mới đáp xuống đất, Ngu Hoặc ngồi ở đỉnh chóp kiệu liễn cao lớn lại đột nhiên cười. Hắn xoay người, bừng bừng hứng thú nhìn về phía đám người Chúc Dung thị lẻn vào Lương Chử, nheo mắt nhẹ nhàng nói: “Quả nhiên có ‘người’ đến rồi.”
Một lát sau, Ngu Hoặc dùng sức khụt khịt mũi, đưa tay hướng trong gió lạnh bắt một làn gió mát ghé đến trước mũi. Lắc đầu, Ngu Hoặc trầm giọng nói: “Không phải ‘người’, mà là một loại sinh mệnh thể khác, mặc dù có ngoại hình nhân tộc... Loại cảm giác này, cảm giác năng lượng trong cơ thể và thiên địa pháp tắc thế giới này hô ứng nhau từ xa?”
“Giống với Bàn Ngu thế giới, hủy diệt thần tộc sinh ra thời điểm khai thiên tích địa sao? Thần tộc dân bản xứ Bàn Cổ thế giới? Tồn tại được ‘nhân’ xưng là nguyên thủy thần tộc?” Ngu Hoặc cười rất sáng lạn: “Hủy diệt thần tộc năm đó, chính là sinh linh khủng bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2185908/chuong-1614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.