Chương trước
Chương sau
Đêm khuya.

Trong thành Lương Chử tiếng khóc văng vẳng, các cột khói màu đen to nhỏ khác nhau chậm rãi bốc lên trời, cũng tràn ngập mùi cháy khét gay mũi. Trên mặt đất tràn đầy bùn lầy màu đen, đây là đại quân dị tộc lao vào thành vận dụng pháp thuật cứu hoả, từ trên trời giáng xuống mưa to dập tắt lửa trong thành, nhưng cũng khiến Lương Chử thành hỗn độn nhếch nhác.

Tro tàn kiến trúc lưu lại sau khi thiêu đốt bị nước ngâm, trong thành tràn đầy bùn lầy màu đen dày hơn hai thước, nhiều quý tộc Ngu tộc không để ý bệnh thích sạch sẽ thâm căn cố đế của mình, mất hồn mất vía chân thấp chân cao giãy dụa bôn tẩu trong bùn lầy, lớn tiếng hò hét tên tộc nhân của mình.

Nhiều nơi, một số đại quý tộc Ngu tộc quỳ gối cạnh phế tích phủ đệ đổ sập của mình, khóc lóc khàn cả giọng.

Trong phế tích tùy ý có thể thấy được di hài bị lửa lớn đốt tới mức biến hình, trên mặt đất phụ cận lưu lại trang sức phụ kiện đủ loại màu sắc hình dạng, hiển nhiên đều là vật trân quý con em quý tộc Ngu tộc mới có tư cách đeo.

Trừ di hài, các đại quý tộc này chưa tìm được thân quyến của mình, chưa tìm được con cái mình, cũng chưa tìm được tình nhân và con tư sinh của mình. Bọn họ quỳ trên mặt đất khóc lóc, thanh âm thê lương như chim kêu đêm đông giá rét, khiến người ở xa xa nghe được tiếng bọn họ khóc lóc mà toàn thân nổi da gà.

Cơ Hạo vơ vét trước một đám quý tộc Ngu tộc địa vị cao nhất, long hổ sư tượng bốn đại tôn giả sau khi vào thành, bọn họ cũng rất thuận lợi vơ vét một số lớn tộc nhân trung kiên của Ngu tộc.

Cộng thêm các nô lệ nhân tộc bị thù hận tràn ngập tâm linh tùy ý chém giết một số tộc nhân dị tộc, nay người sống lưu lại trong thành Lương Chử thực sự không nhiều. Các quý tộc dị tộc tàn phá Bàn Cổ thế giới vô số năm, bọn họ rốt cuộc đã nhấm nháp nỗi khổ sở cửa nát nhà tan.

Trong đó cũng có số rất ít người may mắn, tộc nhân bọn họ nấp ở trong mật thất, may mắn tránh khỏi Cơ Hạo và đại quân long hổ sư tượng thống lĩnh càn quét, lại tránh được phản quân ùa vào trong thành chém giết, cuối cùng còn tránh khỏi lửa lớn ngập trời, chịu đựng đến lúc cuối cùng đại quân dị tộc vào thành.

Những người may mắn sống sót sau tai nạn run rẩy từ nơi ẩn thân đi ra, bọn họ khàn cả giọng khóc lóc tên họ người thân thống quân xuất chinh của mình, từng tướng lĩnh dị tộc mặc giáp trụ vừa khóc vừa cười hướng bọn họ chạy tới, hai bên rơi lệ đầy mặt ôm nhau, giống như phát điên khóc lớn một trận, sau đó cười to một trận.

Tiếng la càng thêm thê lương trong thành là từ trong đám xui xẻo của Vinh Diệu Chúa Tể Hội truyền đến.

Cơ Hạo chưa xuống tay đối với những kẻ này, long hổ sư tượng cũng chưa cố ý hạ sát thủ đối với bọn họ. Vinh Diệu Chúa Tể Hội trang bị hoàn mỹ, chiến sĩ dưới trướng rất có sức chiến đấu, ở trong thành Lương Chử lăn lộn vài ngày, còn có rất nhiều tên xui xẻo của Vinh Diệu Chúa Tể Hội lưu lại.

Nếu bọn hắn bị Cơ Hạo hoặc bị long hổ sư tượng bốn đại tôn giả bắt làm tù binh thì thôi, bọn họ nhiều nhất trở thành tù binh, nhưng bất luận Cơ Hạo hay là long hổ sư tượng, hiển nhiên đều không phải loại ngược đãi tù binh.

Các thành viên Vinh Diệu Chúa Tể Hội xui xẻo, bọn hắn đã rơi vào tay mười hai chấp chính đại đế.

Những kẻ này bị lột sạch sẽ, toàn thân trần như nhộng quỳ rạp ở vị trí trung tâm Lương Chử thành san thành bình địa. Từng đại đội trọng giáp chiến sĩ vờn quanh bọn hắn, mỗi người lửa giận ngút trời, mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm bọn hắn.

Nhiều quý tộc dị tộc xuất thân đại gia tộc phẫn nộ rít gào, cầm dụng cụ hành hình đủ loại màu sắc hình dạng, ở trước công chúng hướng về phía những kẻ này xuống tay độc ác.

Roi bện từ da độc long vụt một cái sẽ là một mảnh da thịt không còn nữa, côn sắt ba cạnh một cú đập có thể đánh gãy một mảng xương cốt, lang nha bổng mang theo gai ngược nhỏ mà dày đặc nặng nề vụt trên mông, cơ thịt cùng xương cốt trên mông đồng thời bị đánh cho vỡ nát...

Các loại dụng cụ hành hình cổ quái ác độc ùa lên, mấy ngàn thành viên trung tâm của Vinh Diệu Chúa Tể Hội gào rống khàn cả giọng, ở trong bùn lầy thật dày giãy dụa lăn lộn, không ngừng hướng người hành hình khóc kêu cầu xin tha thứ.

Những người hành hình, hoặc là phụ thân bọn hắn, hoặc là tổ phụ bọn hắn, hoặc là tằng tổ phụ cùng thái tổ bọn hắn... Mọi người đều mặt âm trầm, không lưu tình chút nào hướng phía bọn hắn ra sức đánh.

Mười hai chấp chính đại đế thì lơ lửng ở giữa không trung nhìn chằm chằm bên này, gương mặt mỗi người bọn họ vặn vẹo dữ tợn như ác quỷ, ánh mắt hung ác như lúc nào cũng có thể đem đám xui xẻo Vinh Diệu Chúa Tể Hội nuốt sống.

Mười hai chấp chính gia tộc đó, trừ một ít tộc nhân bàng chi tránh ở góc yên tĩnh may mắn sống qua, các nhân vật trung tâm quan trọng thật sự, ví dụ như nói vợ con Bì Thỉ Nu, con tư sinh Đế Thích Diêm La, mấy đứa con gái Diêm Ma Sát cưng chiều nhất, mấy thúc phụ ruột của Da Ma La Gia cùng thân quyến của bọn họ…, tất cả đều không thấy đâu nữa!

Không thấy nữa! Mất tích!! Vô tung vô ảnh!!!

Nếu bị người ta bắt đi còn tốt, Ngu tộc có truyền thống tốt đẹp trả tiền chuộc người, trả giá đắt nữa, bọn họ cũng có thể đem người chuộc về!

Nếu không phải bị người ta bắt đi, mà là ở trong lửa lớn ngập trời bị chết cháy mà nói...

Nghĩ đến đây, những người động thủ kia hạ thủ càng tàn nhẫn thêm vài phần, thật sự chính là đánh tới chết lũ bại hoại không nên thân của gia tộc.

Đánh, liều mạng đánh, đánh cho chết, đánh càng thảm càng tốt! Đánh thảm một chút, có lẽ còn có thể sống; hiện tại hơi xuống tay lưu tình, mười hai chấp chính đại đế lửa giận ngập trời ra lệnh một tiếng, không chỉ có đám bại gia tử này phải rơi đầu, gia tộc tương ứng bọn hắn cũng sẽ xui xẻo!

Đám thành viên trung tâm Vinh Diệu Chúa Tể Hội xuất thân đại gia tộc đang chịu hình, các thành viên ngoại vi bọn hắn mượn sức, các chiến sĩ Ngu tộc, Già tộc, Tu tộc xuất thân không tốt cho lắm, thì bị đẩy ngã xuống đất từng hàng từng dãy, đao phủ Già tộc loã lồ nửa thân trên không lưu tình chút nào vung trọng phủ, đem đầu bọn họ lần lượt chặt xuống.

Tiếng ‘Phập’ không dứt bên tai, chỉ một canh giờ, ít nhất có mười vạn thành viên ngoại vi của Vinh Diệu Chúa Tể Hội bị chém đầu.

Mùi máu tanh ngập trời, đầu lớn nhỏ đắp thành một tòa tháp cao, tộc nhân Tu tộc Minh Nguyệt nhất mạch cầm quả cầu thủy tinh màu đen, ghé vào cạnh pháp trường thi triển bí pháp, linh hồn những người bị chém giết đều bị bọn họ rút vào trong quả cầu thủy tinh.

Chờ đợi bọn hắn, là khổ hình giày vò vĩnh viễn, chờ sau khi linh trí bọn hắn bị triệt để mài mòn, hồn thể bọn hắn sẽ bị nhét vào các con rối cương thi để người ta sai sử. Trừ phi bọn hắn bị đánh cho hồn phi phách tán ở trên chiến trường, nếu không khổ hình vĩnh viễn bực này sẽ không chấm dứt.

Ở cùng lúc dị tộc thanh lý nội bộ, Vũ Mục cùng Phong Hành vừa mới dẫn người rời khỏi Lương Chử không được mấy ngày dẫn đại quân một lần nữa cuồn cuộn xâm nhập Lương Chử.

Dựa theo điều khoản kèm theo của minh ước Cơ Hạo và mười hai chấp chính đại đế ký tên, làm thù lao Cơ Hạo giúp dị tộc phá vỡ cấm chế Lương Chử thành, toàn bộ của nổi trong thành có bốn thành thuộc về liên minh bộ lạc nhân tộc, có ba thành thuộc về Nghiêu Sơn lĩnh, dị tộc chỉ có thể giữ lại ba thành tài phú!

Thiếu Ti, Man Man cũng mang theo đám đông nô bộc tinh thông sổ sách tới Lương Chử thành, bọn họ sẽ giám sát toàn bộ quý tộc dị tộc mở kho báu to nhỏ của mình, đem toàn bộ tài phú ghi chép, sau đó dựa theo ước định trước đó, lấy đi bộ phận thuộc về nhân tộc và Nghiêu Sơn lĩnh.

Lương Chử thành đêm nay không ngủ.

Dị tộc rất bận rộn, rất tiều tụy, rất đau lòng, nhân tộc rất bận rộn, rất có tinh thần, rất vui vẻ.

Nhất là trong doanh địa chiến sĩ nhân tộc, Đế Thuấn, Hiên Viên thánh hoàng và Thần Nông thị tự mình ra mặt trấn an chiến sĩ nhân tộc long hổ sư tượng không kịp mang đi, tiếng hoan hô rung trời ở giữa đêm khuya truyền ra thật xa, thật xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.