Chương trước
Chương sau
‘Thùng, thùng thùng’!

Lúc hoàng hôn, trên mấy chục tòa pháo đài bay đồng thời vang lên tiếng trống. Mấy chiến sĩ Già tộc để trần cánh tay lười biếng đứng ở trên tường thành pháo đài, hướng phía dưới lớn tiếng rít gào vài tiếng.

Vô số tinh quái nô lệ đang đào chiến hào, đắp tường đất bỏ lại công cụ trong tay, kêu la ‘Y y nha nha’, nhảy nhót hướng doanh địa chạy đi. Khói bếp lượn lờ, mùi thơm của rượu thịt tản ra, đám đầu bếp của đội săn nô đã chuẩn bị xong bữa tối, từng đại đội chiến sĩ, phó binh cùng nô lệ của đội săn nô đang tấp nập quay về.

Trên tường thành Nghiêu Sơn thành, Cơ Hạo xa xa ngắm nhìn các tinh quái nô lệ ở trong doanh địa tranh đoạt thức ăn, ngón tay ở trên ụ tường thành nhẹ nhàng điểm vài cái: “Vũ Mục, phát động đi. dù sao bọn hắn đợi lát nữa cũng phải nôn ra, để bọn hắn ăn no mới động thủ, có hơi lãng phí thức ăn!”

Vũ Mục cười ‘khà khà’, hắn cắn rách ngón trỏ tay phải, một đạo huyết phù vẽ ra trên không, dùng sức vung ở trên Ôn Thần Phiên.

Một mảng sương mù xám xịt từ trong Ôn Thần Phiên phun ra, một rung động không tên khiến toàn bộ sinh linh trong Nghiêu Sơn thành đồng thời rùng mình. mấy vạn lão thụ yêu ở đầu đường đầu ngõ cắm căn cơ đồng loạt vung cành lá, phát ra tiếng vang ‘Soạt soạt’.

Đế Thích Đồ bưng chén rượu, đứng ở cửa doanh trướng, khinh thường nhìn xa xa đám tinh quái nô lệ kia như chó dữ vồ mồi.

“Nô lệ thô lỗ, ti tiện. Xem bộ dáng hạ lưu, hỗn loạn như vậy của bọn hắn, các ngươi có thể tưởng tượng không? Tổ tiên bọn hắn, từng chế tạo thành lũy chiến tranh khổng lồ như tinh tú, thậm chí từng đánh chết thánh tôn của Thánh Vực!”

Đế Thích Đồ đè thấp thanh âm, hướng đồng bạn bên người khe khẽ nói nhỏ.

Mấy chiến sĩ Ngu tộc không thể tin mở to mắt nhìn, kinh hãi nhìn Đế Thích Đồ: “Đoàn trưởng đại nhân, sao có thể? Bọn tinh quái nô lệ ti tiện đó, bọn hắn thậm chí ngay cả chữ cũng không biết, bọn hắn...”

“Bọn hắn từng có văn minh phi thường huy hoàng, phi thường đáng sợ.” Đế Thích Đồ kiêu ngạo ngẩng đầu, lạnh giọng cười nói: “Nhưng ở trước mặt Ngu tộc vĩ đại, chưa có bất cứ văn minh nào có thể ngăn cản bước chân chinh phục của chúng ta. Văn minh của đám tinh quái nô lệ đó bị phá hủy, nhân tộc cũng nhất định như thế.”

“Thành lũy chiến tranh khổng lồ như tinh tú?” Mấy chiến sĩ Ngu tộc ngơ ngác lẩm bẩm: “Còn có, thánh tôn sao!”

“Trong thư viện bí mật của Đế Thích nhất tộc, có một số tàn quyển phi thường trân quý.” Đế Thích Đồ đắc ý khoe khoang, một cái là khoe ra nội tình của Đế Thích nhất tộc, một cái là khoe hắn xuất thân bất phàm: “Ta có may mắn được cho phép ở nơi đó học tập bảy ngày, học được rất nhiều bí pháp trân quý, cũng biết rất nhiều ghi chép bị cố ý lau đi.”

Nhẹ nhàng lắc chén rượu trong tay, Đế Thích Đồ thấp giọng nói: “Phải biết rằng, một vị thánh tôn ngã xuống, loại chuyện này, trên sách sử của chúng ta là không có khả năng lưu lại ghi chép như vậy. Thánh tôn là tồn tại vĩnh hằng bất diệt bất hủ, không phải sao?”

Mấy chiến sĩ Ngu tộc hiểu ý cười lên. Bọn họ cười rất vui vẻ, giống như một đàn chồn vừa mới ăn no nê một bữa gà mái nhỏ, từ thân thể đến linh hồn đều tràn ngập khoái cảm thích ý. Loại thảo luận về ghi chép cấm kỵ người ngoài không có khả năng biết đến này mang đến cảm giác về sự ưu việt, làm bọn họ có một loại khuây khoả mình đứng cao cao ở đám mây quan sát chúng sinh.

“Ừm?” Một chiến sĩ Ngu tộc đột nhiên ôm bụng, hắn hơi nhíu mày, kinh ngạc nói: “Kỳ quái, ta có chút...”

Gương mặt Đế Thích Đồ giật giật, hắn lập tức ôm bụng mình, lông mày hắn nhảy lên một trận, ngạc nhiên nói: “Dạ dày ta đau, một loại đau cổ quái nóng rát. Không có khả năng, mấy ngày nay chúng ta ăn đều là lương khô quân dụng tiêu chuẩn, không có khả năng có chuyện như vậy.”

‘Ọc ọc ọc’, mấy chiến sĩ Ngu tộc đồng thời ôm bụng, gương mặt bọn hắn vặn vẹo một phen, sắc mặt đồng thời có chút phát xanh.

Đế Thích Đồ vội vàng lấy ra bùa hộ mệnh treo trên cổ, hắn niệm tụng một tiếng chú ngữ, toàn thân bùa hộ mệnh lục quang quanh quẩn, phóng ra một đạo hào quang xanh mơn mởn chiếu vào trên người hắn cùng mấy đồng bạn. Đây là một loại trong các diệu dụng của bùa hộ mệnh, một khi chủ động thúc giục, liền có thể tự tiêu diệt tất cả vu độc độc tố trong phạm vi lục quang bao trùm, đối với các loại ôn dịch bệnh khuẩn hoặc là độc trùng cổ quái đều có lực sát thương rất mạnh.

Không thúc dục bùa hộ mệnh còn tốt, lục quang của bùa hộ mệnh chiếu lên người, sự thống khổ trong dạ dày bọn Đế Thích Đồ giống như cỏ dại được bón phân bừng bừng nảy sinh. Dạ dày bọn họ kịch liệt mấp máy, không ngừng phát ra tiếng vang lớn ‘Ục ục’.

Ngay sau đó lượng lớn khí thải nảy sinh trong dạ dày, bọn họ bắt đầu đánh rắm, nấc, một cái tiếp một cái nấc không ngừng phun ra, bọn họ dần dần có một loại cảm giác thống khổ lục phủ ngũ tạng cũng bị đẩy lên muốn từ trong miệng phun ra.

“Dược tề!” Đế Thích Đồ gian nan lấy ra một liều dược tề màu vàng dùng ống thủy tinh trong suốt phong tồn. Đây là dược tề quân dụng Ngu tộc bí mật chế tạo, đối với các loại trạng thái tiêu cực có năng lực chữa trị cực kỳ cường đại, càng có thể nhanh chóng bổ sung thể lực tiêu hao, làm người sử dụng ở trong mấy ngày kế tiếp bảo trì sĩ khí dâng cao cùng thể năng dư thừa.

Loại dược tề cao cấp này, cũng chỉ có quan quân cao cấp trong quân đoàn chính thức của Ngu tộc mới có thể kiếm được. Mấy chiến sĩ Ngu tộc giống như Đế Thích Đồ lấy ra dược tề màu vàng đổ vào miệng, gương mặt mỗi người vặn vẹo khó coi như lệ quỷ.

Dược tề vào bụng, chưa có bất cứ dấu hiệu nào dược lực phát tác, dược tề như nửa đường bị một số thứ kỳ dị nào đó cắn nuốt.

Thống khổ càng thêm mãnh liệt như núi lửa bùng nổ gào thét mà ra, bọn họ dùng dược tề xong chưa suy yếu được chút thống khổ nào, ngược lại mang đến cho bọn hắn đau đớn gấp mười, gấp trăm lần. Giống như đổ thêm dầu vào lửa, thống khổ do dược tề mang đến nháy mắt đánh tan đám người Đế Thích Đồ.

Rú một tiếng thảm thiết như quỷ khóc, đám người Đế Thích Đồ hai tay ôm bụng ngã bệt xuống đất. lục phủ ngũ tạng đang kịch liệt run rẩy, toàn thân mồ hôi lạnh róc rách chảy ra, mồ hôi lạnh màu xám băng lạnh mà dinh dính, bao trùm ở trên làn da trắng bệch của bọn hắn giống như một tầng lòng trắng trứng biến chất, còn đang không ngừng tản mát ra mùi gay mũi.

“Ta, ta, ta...” Một chiến sĩ Ngu tộc run run lẩm bẩm vài chữ, liền bởi vì đau đớn trong lục phủ ngũ tạng mà hôn mê.

Đế Thích Đồ há mồm hộc mạnh ra một ngụm dịch dạ dày dinh dính, sau đó hắn bắt đầu hộc từng ngụm từng ngụm máu, phun ra mỗi một ngụm máu, thể lực hắn đều cấp tốc suy yếu một bộ phận, sau khi liên tục phun ra bảy tám ngụm máu, Đế Thích Đồ tê liệt dưới đất, toàn thân không còn chút sức lực nào.

Con mắt Đế Thích Đồ như cá chết ngơ ngác nhìn doanh địa xa xa, vô số tinh quái nô lệ, phó binh Ám tộc, chiến sĩ Già tộc đều ôm bụng kêu rên run rẩy ở trên mặt đất. Các tinh quái nô lệ thể lực khá yếu, cho nên bọn họ rên rỉ xong vài tiếng liền rất ‘hạnh Phúc’ ngất đi.

Đáng thương là các chiến sĩ Già tộc kia, bọn hắn ai cũng cao to khỏe mạnh thể lực dư thừa, sinh mệnh lực cực kỳ ương ngạnh, cho nên năng lực chịu thống khổ của bọn hắn cũng vượt qua các tinh quái nô lệ kia gấp trăm lần, ngàn lần. Bọn hắn khàn cả giọng ôm bụng kêu rên run rẩy trên mặt đất, con mắt trong hốc mắt lồi lên cao cao, bên trong che kín tơ máu rậm rạp.

‘Huỵch’ một tiếng, hai tòa pháo đài bay cách nhau khá gần va chạm thật mạnh với nhau, mấy chục chiến sĩ Già tộc trên tường thành kêu thảm cắm đầu ngã xuống. Trong pháo đài bay cũng truyền ra tiếng rú thảm thê lương, rất nhanh tiếng rú thảm đã dần dần trầm thấp xuống.

“Toàn quân bị diệt, xong đời rồi!” Đế Thích Đồ tuyệt vọng rên rỉ một tiếng.

Cuối cùng trước khi ngất, Đế Thích Đồ lẩm bẩm: “Ta đại khái cần bao nhiêu tiền chuộc đây? Chết tiệt, ta sắp phá sản rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.