Chương trước
Chương sau
Đứng ở trên tường thành cao lớn quan sát phía dưới, con dân qua lại hình thể nhỏ như kiến.

Nhìn ra xa, ngoài trăm dặm, vô số tinh quái nô lệ hình dạng như cóc, trên làn da tràn đầy mảng lớn lốm đốm kêu gào ‘y y nha nha’, cầm các loại binh khí, đã quay quanh Nghiêu Sơn thành đào ra một chiến hào rộng tới trăm trượng.

Việc làm dị tộc nghĩ mãi mà chẳng hiểu đã xảy ra, mặc cho các tinh quái nô lệ cố gắng như thế nào, bọn hắn đào chiến hào, sau khi đào đến trong lòng đất sâu tám trượng một thước, thì không cách nào đào xuống thêm nửa tấc nữa. Vô luận bọn hắn dùng bao nhiêu sức lực, thậm chí đem cuốc, xẻng đào tới gãy, mặt đất cũng chỉ tung tóe lên mấy đốm lửa, ngay cả một mảnh bùn đất nhỏ cũng không đào được.

Chiến hào sâu chỉ có tám trượng một thước, chút độ cao ấy đối với chiến sĩ nhân tộc mà nói, không đủ dùng đâu!

Không cần nói chiến sĩ mạnh mẽ cấp bậc Đại Vu, chỉ Tiểu Vu bình thường, nhảy động cái là trên dưới mấy chục trượng, chiến hào không đào sâu ba năm trăm trượng, căn bản không ngăn trở được chiến sĩ trong thành xông pha!

Cơ Hạo chỉ đứng xa xa nhìn đại đội chiến sĩ Già tộc hùng hùng hổ hổ gia nhập đội ngũ đào chiến hào. Bọn hắn cầm các loại phù văn binh khí linh quang quấn quanh, lớn tiếng rống giận hướng tới chiến hào chém lung tung bổ bừa bãi một phen.

Đốm lửa văng khắp nơi, liên tục nổ vang. Đất đai xung quanh Nghiêu Sơn thành được Thiên Địa Đại Trận gia cố, trừ bề mặt lấp đất để canh tác sử dụng, tầng đất phía dưới so với kim cương còn cứng hơn, càng được trận pháp kết giới che chở, nào phải vẻn vẹn vài tên tinh nhuệ Già tộc có thể đánh vỡ?

Lăn qua lộn lại nửa ngày, đại quân dị tộc thật sự không thể đào sâu chiến hào, bọn hắn bất đắc dĩ từ xa xa đào núi lấy đất, ở cạnh chiến hào xây dựng một bức tường bảo vệ cao lớn. Có tộc nhân Tu tộc thi triển bí pháp dị tộc, tường đất xây dựng lên rất nhanh đã bị ngưng tụ thành các khối đá lớn cứng rắn dị thường, mặt ngoài còn đúc một tầng nước thép thật dày.

“Đây là muốn vây chết Nghiêu Sơn thành của ta sao?” Cơ Hạo cười lạnh.

Dị tộc bày ra tư thế bắt ba ba trong rọ, hiển nhiên là đang tuyên bố bọn hắn quyết tâm đem tộc nhân Kim Ô bộ một lưới bắt hết, không sót một ai. Công Tôn Bá nói rất rõ ràng, toàn bộ tộc nhân của Cơ Hạo đều sẽ chết, toàn bộ con dân trong lãnh địa không phải xuất thân Kim Ô bộ sẽ biến thành nô lệ.

“Tối nay lão tử tự mình dẫn người, hung hăng chơi hắn một phen!” Cơ Hạ dùng sức nện một quyền ở trên ụ tường thành, chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, trên nắm tay của hắn phun ra mảng lớn ánh lửa. Trong nháy mắt nắm tay Cơ Hạ va chạm tường thành, Cơ Hạo rõ ràng nhìn thấy da thịt, xương khớp Cơ Hạ tất cả đều biến thành màu đỏ tím trong suốt, nghiễm nhiên long lanh trong suốt như đá quý ngưng tụ từ lửa.

Cơ Hạo nhếch nhếch miệng. Cơ Hạ xem ra đã sắp đem tổ tiên di trạch hấp thu triệt để, thân thể hắn đã có vài phần xu thế dung hợp với hỏa diễm pháp tắc. Chỉ chờ thân thể hắn rèn luyện đến mức tận cùng, dùng bí pháp dẫn dắt hồng hoang tinh thần nhét vào trong cơ thể, Cơ Hạ hẳn có thể một bước lên trời, thành tựu Vu Thần.

Cơ Hạo âm thầm cân nhắc, có hắn ở một bên dùng Vũ Dư đạo pháp giúp đỡ, xác suất Cơ Hạ thành công hấp thu hồng hoang tinh thần, triệt để luyện hóa tinh thần ý chí thành tựu Vu Thần hẳn là không thấp. Chờ Cơ Hạ thành Vu Thần thứ thiệt, ha ha, đám người Công Tôn Bá còn dám nhảy nhót?

Nhưng cái đó để nói sau, trước mắt quân đoàn săn nô số lượng khổng lồ này, Cơ Hạo cũng nhìn mà chảy nước miếng.

“A cha, ngài ra tay quá nặng, người ta vất vả không dễ dàng gì tụ tập lại đây, từ xa vạn dặm đưa hàng tới tận cửa, ngài đem bọn họ đánh chết hết, lãng phí bao nhiêu chứ!” Cơ Hạo gập đốt ngón tay tính toán: “A cha, ngài xem, bọn quý tộc Ngu tộc dáng người cao gầy kia, mỗi người đều giá trị một khoản vu tinh khổng lồ. Đó là tiền đấy!”

“Không cần vu tinh, chúng ta cũng có thể đòi giáp trụ, đòi binh khí, đòi lương thực, đòi các loại tài nguyên chúng ta cần! Ngài về sau phàm là thấy được quý tộc Ngu tộc, nhất định đừng đem bọn họ coi là vật còn sống, ngài cứ tưởng tượng một chút, bọn họ là các ngọn núi vu tinh nhỏ hoạt động! Mỗi người bọn họ, đều đáng giá số vu tinh ít nhất so với thể tích bản thân bọn họ lớn hơn một trăm lần đó!”

“Các chiến sĩ Già tộc này, Nghiêu Sơn lĩnh chúng ta đang cần vật hi sinh mạnh mẽ, đem bọn họ võ trang lên, khống chế linh hồn lạc ấn bọn họ, hoặc để bọn họ đi giúp Nghiêu Sơn lĩnh chúng ta đánh trận... Hoặc, con gần đây vừa quen biết một lão tiền bối, lão nhân gia ông ấy thích nhất tráng hán cao to khỏe mạnh, những chiến sĩ Già tộc này có thể bán được một cái giá tốt!”

“Về phần đám thợ Tu tộc kia sao, Nghiêu Sơn lĩnh chúng ta quy mô sản xuất vẫn quá nhỏ một chút, thợ của chúng ta vẫn quá ít một chút. Thứ trong đầu óc thợ thủ công Tu tộc, đó đều là bảo bối. Thật sự tính toán hẳn lên, bọn họ so với những quý tộc Ngu tộc kia còn đáng giá hơn!”

“Còn có các chiến sĩ Ám tộc làn da đen sì kia, bọn họ giống với chiến sĩ Già tộc, là nhân tuyển vật hi sinh tốt nhất!”

“Ngược lại, các tinh quái nô lệ này đánh trận cũng không được, bộ dạng cũng khó coi một chút. Nhưng bọn họ số lượng đông đúc, hơn nữa bọn họ ăn so với mèo chó còn ít hơn, làm việc so với trâu bò còn lợi hại hơn. Nghiêu Sơn lãnh địa chúng ta muốn xây dựng nhiều thành trì hơn, đang cần khổ sai mà. Cho dù không cần bọn họ xây thành, chúng ta mỏ này, bãi chăn thả này, ngư trường này, lâm trường này, đều cần cửu vạn mà!”

Cơ Hạo dùng sức vỗ cánh tay Cơ Hạ vài cái, bừng bừng hứng thú cười nói: “A cha, còn có các vị a công, a bá, a thúc, các vị đó, mấy thứ đi đường bằng hai chân ở ngoài thành, mọi người có thể đem bọn họ coi là rất nhiều rất nhiều vu tinh, rất nhiều rất nhiều tiền... Đều là mặt hàng đáng giá!”

Trên tường thành, một đám trưởng lão, thần thuộc của Nghiêu Sơn lĩnh ngơ ngác nhìn Cơ Hạo.

Người ta tụ tập hơn một ngàn đội săn nô, tinh binh hãn tướng lấy hàng trăm vạn để tính, cộng thêm lượng lớn khí giới chiến tranh cường đại của dị tộc vây công Nghiêu Sơn thành, bày rõ là muốn hủy diệt Nghiêu Sơn lãnh địa.

Sao ở trong mồm Cơ Hạo, bọn người kia lại thành con mồi đưa hàng tới tận cửa nhỉ?

Đám dị tộc đó chính là đội săn nô cùng hung cực ác nhất đấy, xem ý tứ Cơ Hạo, là muốn đem bọn họ biến thành nô lệ?

“Đứa nhỏ, con nói tựa như có đạo lý!” Cơ Hạ cau mày, dùng sức gãi đầu: “Nhưng, nếu chúng ta không động thủ chém giết, bọn họ cũng sẽ không ngoan ngoãn biến thành nô lệ chứ nhỉ? Này, đã cần chém giết, vậy khẳng định sẽ chết người. Mặc kệ chết là tộc nhân nhà chúng ta, hay là người của bọn họ... Điều này...”

“Đánh trận, có đôi khi không cần người chết.” Trong con ngươi Cơ Hạo phun ra các luồng hàn quang sắc bén: “Vũ Mục à, những người này, sẽ giao cho ngươi. Ta đem mắt trận Thiên Địa Đại Trận giao cho ngươi nắm giữ, ngươi xem xem còn cần bao nhiêu thứ, mới có thể đem bọn người kia giữ hết lại?”

Vũ Mục cười ha ha vỗ cái bụng tròn xoe của mình, cả người nổi lên sóng thịt màu trắng cực kỳ khả quan.

Hắn nheo mắt nhìn nhìn chiến sĩ dị tộc rậm rạp ngoài thành, nghiêm túc gật gật đầu: “Không cần Thiên Địa Đại Trận phối hợp, thế này cũng quá để mắt bọn hắn rồi. Xem bộ dáng không kiêng nể gì của bọn hắn, cho ta một canh giờ đi.”

Ôn Thần Phiên dựng ở trên tường thành của Nghiêu Sơn thành, Vũ Mục mang theo hơn vạn độc vu đến từ Nam Hoang vờn quanh Ôn Thần Phiên tay múa chân nhảy lớn tiếng niệm tụng ‘Ôn Thần Chú’, từng đạo vu lực độc vu màu sắc quái dị không ngừng rót vào Ôn Thần Phiên.

Một mảng lớn ôn khí mắt thường không nhìn thấy từ trong Ôn Thần Phiên phun trào ra, cuốn theo vô số Ôn Hoàng so với bụi bậm còn nhỏ bé hơn trăm ngàn lần cuồn cuộn hướng phía đại quân dị tộc cuốn đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.