“Không đánh nữa, không có tâm tình nữa. Đánh tiếp, các con của Vô Chi Kỳ ta phải bị diệt tộc.” Vô Chi Kỳ ngồi ở trên một bọt sóng, rất vô vị duỗi cổ ra, nghiêng đầu nhìn Cơ Hạo: “Lão tử... Thật đủ xui xẻo!”
Cơ Hạo nhìn Vô Chi Kỳ, nhìn hư ảnh đóa hoa sen kia ở mi tâm hắn.
Thật là đủ xui xẻo, bị Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân dõi vào, thật sự đủ xui xẻo.
“Chẳng qua, ngươi hoàn toàn có thể theo bọn họ khăng khăng một mực mà.” Cơ Hạo nheo mắt cười nhìn Vô Chi Kỳ: “Giống với Côn Bằng, mang theo các con của hắn đi đầu nhập bọn họ. Có lẽ, kết quả sẽ tốt hơn so với ngươi hiện tại nhiều lắm?”
Vô Chi Kỳ nheo mắt, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Lão tử quen làm yêu vương xưng bá một phương rồi, muốn lão tử đi làm trâu làm ngựa cho người ta... Năm đó bất đắc dĩ trở thành thần tử của Cộng Công nhất tộc đã đủ nghẹn khuất, tiếp tục nghe người ta sai sử? Lão tử thà rằng bị trọn đời trấn áp!”
Trong ánh mắt lóe ra một đợt ánh sáng lạnh, Vô Chi Kỳ ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Cơ Hạo: “Hầu tử hầu tôn của lão tử, có thể giao hết cho ngươi. Giống của lão tử rất khá, đám hầu tử hầu tôn này đứa nào cũng khỏe mạnh vô cùng, hơn nữa thiên phú tu luyện rất được. Lão tử càng có thể đi trước mặt Đế Thuấn nhận tội, tội danh lão tử nên gánh, lão tử nhất định sẽ không chống chế.”
“Dùng hầu tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-than-ky/2185400/chuong-1359.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.