Chương trước
Chương sau
Bốn thanh bảo kiếm tỏa ra hàn quang ngân lên trên không, phóng ra uy sát vô biên.

Sau khi nổ vang leng keng một trăm lẻ tám tiếng, bốn thanh bảo kiếm bay lên trời, nhanh chóng lao ra ngoài chín tầng mây, không thấy bóng dáng nữa. Chỉ thời gian mấy hơi thở, Vũ Dư đạo nhân ở trong Hồng Mông, cười nhìn bốn thanh trường kiếm vờn quanh bên người, hài lòng gật gật đầu.

“Cơ Hạo đồ nhi quả nhiên không tồi, thế mà có cái dũng khí này, mô phỏng kiếm trận của bần đạo.” Vũ Dư đạo nhân cười rất sung sướng, tùy tay điểm điểm ở trên một thanh bảo kiếm sát khí kinh người. Một luồng khí tức lưu lại cực kỳ vi diệu, khó có thể hình dung từ trên bảo kiếm rót vào trong cơ thể Vũ Dư đạo nhân, nụ cười của Vũ Dư đạo nhân chợt đông lại.

Ngơ ngác sửng sốt chốc lát, Vũ Dư đạo nhân thâm trầm nhìn bốn thanh bảo kiếm một cái, tay áo khẽ cuộn đem bốn thanh bảo kiếm ôm vào trong lòng, lẳng lặng ngồi xếp bằng ở giữa không trung. Trong con ngươi hắn, mơ hồ có một mảng hào quang sắc bén lóe lên, như một rìu khai thiên tích địa nọ khắc ở sâu trong đáy mắt hắn.

“Đạo... Đạo của ta... Đạo của hai vị huynh trưởng... Đạo của Bàn Cổ thế giới này... Đạo của Hồng Mông vô biên này.” Vũ Dư đạo nhân nhắm mắt lại, lâm vào trạng thái đốn ngộ cực sâu.

Ba đóa hoa sen màu xanh ở đỉnh đầu hắn dần dần nở rộ ra, vô lượng kiếm khí từ trên cánh hoa sen dâng trào, đem mấy ngàn con Hồng Mông cự thú gào thét lao về phía Bàn Cổ thế giới xay thành thịt băm. Khí tức của hắn trở nên càng thêm tối nghĩa nội liễm, dần dần trên thân hắn không còn chút sinh cơ sức sống nào nữa, giống như một cây cổ thụ héo rũ ức vạn năm hoá đá.

Ngoài Quỳ Môn, giữa không trung, Cơ Hạo lẳng lặng lơ lửng ở giữa không trung.

Trong thần hồn không gian, chỉ có một cái đạo đài màu sắc hỗn độn mang theo nụ cười mỉm, ngồi xếp bằng ở trên luồng khí hỗn độn vô biên vô hạn. Trong thân thể hắn, trong hư không vô biên vô hạn, Thái Dương màu vàng, Thái Âm màu bạc hai vầng sáng lớn tản mát ra khôn cùng hào quang, bản mạng vu lực mênh mông qua lại dâng trào ở trong cơ thể, phát ra tiếng rồng gầm mơ hồ.

Trong đầu mơ màng, Cơ Hạo cười nhạt, hưởng thụ loại tư vị đục ngầu như thiên địa chưa mở này. Đầu óc rống loạn vù vù, lại như cái gì cũng biết một chút, cái gì cũng hiểu một chút, có một loại vô thượng khoái hoạt mọi sự vạn vật đều ở trong bàn tay.

Bàn Cổ Long Văn thu liễm hào quang, rất yên tĩnh ‘cuộn mình’ ở trong tay Cơ Hạo. Thanh bảo kiếm lực sát thương kinh người này bị Cơ Hạo nắm ở trong tay, thế mà lại có một loại cảm giác rất lười biếng cuộn mình lại, giống như mèo con ngủ say.

Cả mảng lớn tro bụi màu xám đang theo gió bay đi, vừa rồi kiếm trận xoay lung tung giết lung tung một phen, không biết có bao nhiêu thủy yêu bị giết chết, không biết có bao nhiêu chiến sĩ thị tộc bị tàn sát. Bọn họ hóa thành tro bụi màu xám, mang theo một tia yên tĩnh tử khí nặng nề chậm rãi bay đi bốn phương.

Mấy vạn tòa cung điện lầu các ra từ Hữu Sào thị không nhúc nhích lơ lửng ở không trung, ngưng trệ như thế thời gian ba năm hơi thở, đột nhiên một trận gió nhẹ cẩn thận thổi qua, trong các cung điện lầu các đó đồng thời phun ra vô số hàn quang tinh tế. Không có chút thanh âm, mấy vạn tòa cung điện lầu các có được lực sát thương cùng lực phòng ngự siêu mạnh đã sụp đổ.

Mái ngói đúc từ tinh kim, cột kèo rèn bằng ngọc bích, bạc trắng rót vách tường, san hô trải thành sàn... kỳ trân dị bảo đủ loại màu sắc hình dạng đúc thành cung điện lầu các như ở trong nháy mắt bước qua mấy ngàn ức năm thời gian, ở trong nháy mắt ngắn ngủn hóa thành tro bụi mục nát phân tán trong thiên địa.

Cơ Hạo chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt, nội liễm, không có bất cứ thần quang nào lóe ra ôn hòa hướng bốn phương tám hướng nhìn quét.

Ngoài mấy ngàn dặm, mười một vị Cộng Công may mắn tránh được kiếm trận giảo sát thân thể khẽ run rẩy, như tiểu cô nương gặp một đám tráng hán lưu - manh cởi truồng, tiếng nói biến điệu thét chói tai, chật vật xoay người rời đi. Bọn họ chật vật đạp sóng gió ngập trời, hướng bốn phía chạy ra hơn vạn dặm, lúc này mới run rẩy quay đầu hướng Cơ Hạo nhìn một cái.

Phát hiện Cơ Hạo chưa đuổi giết, các Cộng Công lúc này mới lau mồ hôi lạnh trên trán, nơm nớp lo sợ ngừng lại.

Liên quân thị tộc lấy hàng trăm vạn để tính vẻ mặt chết lặng nhìn Cơ Hạo, nhìn bên cạnh Cơ Hạo trống rỗng một mảng lớn hư không, nhìn vô số bụi bậm màu xám bay đi trong mảng hư không này.

Một phần ba liên quân thị tộc, chín thành trưởng lão thị tộc ở đây bị một kiếm của Cơ Hạo chém giết.

Những kẻ xông lên vây công Cơ Hạo, là chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong quân đội các đại thị tộc tới công kích Quỳ Môn, cũng chỉ có các chiến sĩ tinh nhuệ nhất đó, đồng thời cũng là chiến sĩ địa vị cao nhất thân phận tôn quý nhất trong thị tộc, bọn họ mới sốt ruột không chịu được muốn cướp công lao của Cơ Hạo.

Bọn họ đã lao lên, sau đó bọn họ đều đã chết.

Bọn họ đã chết, ngay cả một khối thi thể có thể chôn vào phần mộ tổ tiên cũng không lưu lại, ngay cả một tia tàn hồn có thể tiến vào tổ miếu hưởng thụ con cháu cung phụng cũng không lưu lại. Hồn phi phách tán, hóa thành tro bụi, bọn họ là thật sự tan thành mây khói, chỉ để lại bụi bậm màu xám đầy trời.

‘Rắc’ một tiếng, trên trời U Minh chi khí quay cuồng tản ra, U Minh giáo chủ bóp cổ Hắc Thủy Huyền Xà lão tổ, xách hắn đi ra.

Đột nhiên nhìn thấy bụi bậm màu xám đầy trời, cảm thụ được kiếm ý bá đạo, sắc bén đến cực hạn kia lưu lại trong hư không, U Minh giáo chủ rùng mình, thất thanh kinh hô: “Sát khí thật lớn... Hắc, Vũ Dư đạo hữu thật sự là... Bảo vệ con một mà!”

Dừng một chút, U Minh giáo chủ cười nói: “Thói quen này rất tốt, nếu chờ bần đạo thu đồ đệ, tất nhiên hướng Vũ Dư đạo hữu học hỏi!”

Bỗng nhiên, U Minh giáo chủ cười lên ‘Ha ha’, hắn nhìn liên quân thị tộc trong lòng run sợ xa xa cất tiếng cười to, cười đến mức nước mắt cũng sắp ứa ra. Cười Cười, U Minh giáo chủ đột nhiên hung hăng cho trán mình một chưởng, hướng về phía Cơ Hạo kêu lên: “Cơ Hạo tiểu hữu... Ngươi, ngươi, ngươi sao không lưu lại cho bọn hắn một cái toàn thây? Bần đạo có thể dùng nhiều tiền tìm ngươi chuộc lại!”

Cơ Hạo không biết nói gì trợn mắt, một kiếm vừa nãy chém ra, Vũ Dư đạo nhân nhúng tay, hư ảnh càng nhúng tay đem đạo đài của hắn quấy thành một mảng hỗn loạn.

Vốn sáu đại đạo đài của Cơ Hạo phân biệt rõ ràng, Cơ Hạo đối với thiên địa đại đạo sáu đại đạo đài đối ứng có vài phần cảm ngộ, hắn đối với lực lượng mạch lạc của mình cũng là cực kỳ rõ ràng. Hư ảnh thần kinh hề hề giày vò một phen, làm ra một hình người hỗn độn tựa như bao dung toàn bộ huyền diệu của sáu đại đạo đài, đạo hạnh cảnh giới của hắn quả thực đã triệt để bước vào Đạo Đài cảnh...

Nhưng Cơ Hạo ngược lại có một loại cảm giác xa lạ đối với bản thân.

Muốn quen thuộc đạo đài mới sinh, muốn quen thuộc lực lượng mới sinh, nhắm chừng còn phải lăn qua lộn lại.

Ở dưới loại tình huống đó, muốn bảo Cơ Hạo nương tay, lưu lại những người đó toàn thây, điều này cũng quá khó chút!

“Lần sau, lần sau nhất định lưu chút toàn thây cho tiền bối!” Cơ Hạo cười khan vài tiếng, đột nhiên hít sâu một hơi, Bàn Cổ Long Văn trong tay chợt hướng phía doanh địa xa xa Hữu Sào thị đóng quân chỉ: “Các ngươi, còn có lời gì để nói?”

Trên ngọn núi lơ lửng kia của Hữu Sào thị, ba trăm sáu mươi tòa Kim Tự Tháp đột nhiên lao ra, bọn chúng ở giữa không trung hợp thành một tòa đại trận hình Kim Tự Tháp, đem toàn bộ ngọn núi lơ lửng gắt gao bọc lại bên trong.

Tộc nhân Hữu Sào thị lưu thủ bản trận đã bị dọa vỡ mật, bọn họ căn bản không dám đáp lời Cơ Hạo.

Cơ Hạo cất tiếng cười to, trong đạo đài một luồng lực lượng cường đại mênh mông cuồn cuộn phun trào ra. Hắn vung Bàn Cổ Long Văn, xa xa bổ xuống một kiếm.

Khai Thiên, Ích Địa, hai chiêu hợp nhất!

Một đạo kiếm quang hạ xuống, ba trăm sáu mươi tòa Kim Tự Tháp đồng loạt bị chém thành bảy trăm hai mươi mảnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.