Chương trước
Chương sau
Lúc ra khỏi că nhà yêu cốt, Cơ Hạo đã biến thành một tên tôm tinh nhỏ rất không bắt mắt.

Giáp xác màu xanh xám, đầu bén nhọn, tay chân dài nhỏ, còn có lưng còng, mặc một bộ giáp gỗ rách nát vỏ Thiết Mộc chế thành, trong tay cầm một cây đoản thương xương cá lớn chế thành, co đầu rụt cổ giống như một con chuột muốn đi ăn trộm trứng gà.

Ở trong một ao nước thối ven đường, nương thủy quang nhìn nhìn bộ dáng của mình hiện tại, Cơ Hạo cũng không khỏi than thở một tiếng.

‘Diễn’ chi đạo của Hoa đạo nhân quả nhiên lợi hại, thuật biến hóa Thiên Cương Địa Sát thật sự xảo diệu tuyệt luân. Bàn Cổ thế giới nhiều đại năng như vậy, Cơ Hạo từng tiếp xúc Đại Xích đạo nhân, Thanh Vi đạo nhân, còn có Minh đạo nhân, đều không truyền xuống đạo biến hóa như vậy.

“Có chút ý tứ, Hoa đạo nhân tâm địa gian giảo, thật sự là xảo diệu.” Cơ Hạo thấp giọng lẩm bẩm, đi theo lính tôm nhỏ dẫn đường, một trước một sau dán chân tường ven đường, lén lút đi về phía trước.

Đi nửa canh giờ, ven đường không ngừng có một số lính tôm, tướng cua, cóc yêu, cá chạch quái… các thủy tộc cấp thấp tu vi cực kỳ nông cạn thò râu ra, múa máy chỉ đường cho bọn họ. Theo phương hướng các tiểu yêu kia chỉ đường, Cơ Hạo cuối cùng đi tới trước một tòa nhà cực lớn dùng san hô dính vào nhau mà thành.

Mấy con quái cá mập hung tàn cầm đại đao đồng đỏ, hùng dũng oai vệ đứng ở cửa nhà, hung tợn nhìn chăm chú vào tất cả yêu ma quỷ quái qua đường. Có ai dừng lại một chút ở cửa chỗ bọn họ, bọn họ không nói hai lời xông lên chém một đao.

Trong tiếng rú thê lương, mấy tiểu yêu bị quái cá mập trước mặt mọi người băm thành mảnh vụn. Đám cá mập quái cười quái dị ‘Khặc khặc’, nhặt lên thi thể tiểu yêu bị băm thích ý nhét vào trong mồm nhai nuốt.

Rất nhanh, trên mặt đường phụ cận cái bóng quỷ cũng không sót lại.

Tên lính tôm nhỏ dẫn đường sợ tới mức co rụt đầu lại, cuộn mình ở góc tường tội nghiệp nhìn Cơ Hạo. Hắn bị đám cá mập quái đó dọa vỡ mật rồi, thật sự không dám đi tiếp về phía trước. Cho dù hắn biết tên lính tôm nhỏ theo mình là ‘Hạ Nhật lão tổ tông’ biến hóa thành, hắn cũng không dám đi về phía trước nữa.

Cơ Hạo lắc lắc đầu, vỗ vỗ đầu tên lính tôm nhỏ, ý bảo hắn tự trở về đường cũ.

Thân thể nhoáng lên một cái, Thái Cực Càn Khôn Kính vòng quanh thân thể xoay tròn, một đạo Thái Âm Thần Quang bao lấy thân thể, phối hợp độc môn ẩn thân chú của Hoa đạo nhân, Cơ Hạo nghênh ngang chắp tay sau lưng, đi thẳng về phía cửa tòa nhà kia.

Đến cửa, Cơ Hạo hơi sửng sốt, hắn nhìn nhìn cá mập quái thủ vệ, lại nhìn nhìn tường vây dày hơn một trượng, hắn đi đến trước tường vây cạnh cổng, ngầm tụng một đoạn chú ngữ xuyên tường, đầu húc về phía trước, dễ dàng xuyên thấu tường vây, tiến vào trong sân.

Trong tường vây làm từ đá san hô trộn bùn lầy có ba tầng cấm chế báo động trước, càng mai phục một pháp thuật cạm bẫy lực sát thương rất mạnh. Chú xuyên tường có một không hai Hoa đạo nhân nghiên cứu phát triển lại cực kỳ kỳ diệu, Cơ Hạo xuyên tường, ba tầng cấm chế, một cạm bẫy chưa bị chạm phải chút nào.

Trong sân đề phòng nghiêm ngặt, mấy chục con cá mập quái mặc trọng giáp phù văn kim loại chạy lui tới, từng đội ngư yêu ăn thịt người tính tình hung ác nhe răng trợn mắt ở trong sân lao ngang húc dọc, cái sân to lớn được canh gác con muỗi cũng không bay lọt.

Đặc biệt khiến Cơ Hạo không nói nên lời là, trên nóc gian nhà chính trong sân, bám rậm rạp hơn một ngàn ốc biển quái to bằng vại nước. Đám ốc biển quái này gắt gao dính ở trên nóc nhà, trong giáp xác hơi nhấc lên hai con mắt cực lớn đảo ‘xọc xọc’, cảnh giác nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động ở bốn phía.

Nóc nhà đều bị đám ốc biển quái này lấp đầy, bất luận kẻ nào khẽ chạm vào nóc nhà, đều sẽ kinh động những kẻ tạo hình quái dị này.

Phòng bị nghiêm ngặt như thế, trong phòng tất nhiên đang làm việc không thể lộ ra với người ta. Cơ Hạo nheo mắt suy nghĩ một phen, hắn càng thêm cẩn thận toàn lực thi triển thần thông, cẩn thận tránh đội ngũ tuần tra ngang dọc trong sân, lặng yên đi tới ngoài cửa lớn sảnh chính tòa nhà.

Một tấm mành châu quang bảo khí, hoa mỹ dị thường ngọc trai đen xâu chuỗi thành treo trên cửa chính, mỗi một hạt ngọc trai đen đều to bằng ngón cái, sâu trong ngọc trai đen bán trong suốt mông lung, mơ hồ có thể thấy được các phù văn tinh xảo lóe lên.

Gió nhẹ thổi tới, rèm cửa ngọc trai hơi chớp lên, ngọc trai đen va chạm lẫn nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, một đợt pháp lực dao động tinh tế tản ra, hóa thành một tấm lưới lớn vô hình đem cửa phong tỏa chắc chắn.

Cơ Hạo cẩn thận buông ra thần thức, rèm cửa ngọc trai này là một món bảo bối cực kỳ mẫn cảm, hơi có ngoại lực chạm vào, sẽ lập tức dẫn nổ cấm chế cường đại trong đó, kinh động người trong phòng.

Nhìn chăm chú, trên vách tường căn phòng này cũng là u quang lóe ra, cấm chế trong vách tường so với tường vây ở sân nghiêm ngặt hơn đâu chỉ gấp trăm lần. Cơ Hạo cho dù có xuất phẩm xuyên tường chú có một không hai của Hoa đạo nhân, cũng không dám nói mình có thể xuyên thấu bức tường này tiến vào trong phòng.

“Xuyên tường chú không được, ta còn có bảo bối này.” Mi tâm nhoáng lên một đạo thanh quang, Thiên Địa Kim Kiều bao lấy Cơ Hạo, hư không xung quanh khẽ động, Cơ Hạo đã tiến vào căn phòng.

Trong phòng, ba trăm cái rương kim loại cực lớn xếp chỉnh tề, trong rương có cực phẩm vu tinh, có các loại vu phù uy lực cực lớn, có các loại vu dược diệu dụng vô cùng. Cơ Hạo thậm chí ở bên trong nhìn thấy ‘Trường Sinh Dược’ mới nhất Vu Điện nghiên cứu chế tạo ra, một liều ‘Trường Sinh Dược’ có thể khiến một phàm nhân kéo dài ba ngàn năm tuổi thọ, nếu là đại năng cấp Vu Đế dùng, thì có thể hoãn lại vạn năm thanh xuân.

Trường Sinh Dược phối chế gian nan, nhất là nguyên vật liệu cực kỳ khó tìm, nay trong kho bí mật của Vu Điện, cũng chỉ có ba liều Trường Sinh Dược được cẩn thận cất chứa, không có mệnh lệnh của Đế Thuấn tuyệt đối không ai có thể vận dụng. Ba liều Trường Sinh Dược này, là chuẩn bị cho các cao tầng chốt trung tâm mấu nhất của liên minh bộ lạc nhân tộc, ví dụ như nói Chúc Long Quỹ nếu dương thọ sắp hết, lấy tư cách và sự từng trải của hắn là có thể nhận được một liều Trường Sinh Dược.

Toàn bộ Vu Điện chỉ có ba liều, nay xuất hiện ở trước mặt Cơ Hạo, lại là cả thảy mười liều Trường Sinh Dược bị thủy tinh màu đen phong ấn rất kín kẽ.

Trong phòng, một lão nhân già nua da đen chiếm cứ chính giữa, đôi mắt lục quang mơ hồ, vạn phần tham lam nhìn đủ loại đỉnh cấp kỳ trân dị bảo trưng bày trong ba trăm rương kim loại, nhất là mười liều Trường Sinh Dược, càng khiến hắn thiếu chút nữa chảy nước miếng.

Vu Cổ ngồi chễm chệ ở một bên, trong tay thưởng thức một phần quyển trục da rồng chế thành.

Lắc lắc quyển trục, Vu Cổ lớn tiếng cười nói: “Hắc Thủy lão tổ, thôi đi, còn do dự cái gì? Đáp ứng điều kiện của sơ vu nhất mạch ta, cho dù Cộng Công thị chết hết, Hắc Thủy Huyền Xà nhất tộc của ngươi vẫn có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ừm, nhìn xem địa khế văn thư ta mang đến cho ngươi, địa bàn sơ vu nhất mạch ta chọn lựa cho ngươi, so với lãnh địa Hắc Thủy Huyền Xà nhất tộc các ngươi nay ở Bắc Hoang còn lớn hơn gấp ba!”

Cười ‘Khì khì’ vài tiếng, Vu Cổ nheo mắt hung dữ nói: “Chúng ta cũng không cần ngươi làm gì, chẳng qua là bảo ngươi làm việc ngươi nên làm! Đem Hữu Sào thị, Cùng Tang thị, Quỷ Xa nhất tộc, còn có cái gì Cao Dương thị, Vân Dương thị, Vu Thường thị, Toại Nhân thị a... đem người của bọn hắn giết nhiều một chút!”

Dùng sức vỗ quyển trục trong tay, Vu Cổ trầm giọng nói: “Ngươi chỉ cần cam đoan, cuối cùng Quỳ Môn là tộc nhân sơ vu nhất mạch ta công phá, về sau tộc nhân của ngươi ăn no uống say, sơ vu nhất mạch ta bảo đảm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.